Tôi nhận ra rằng, cái sự cô đơn tột độ không đến từ việc phải 1 mình đối diện với 4 bức tường hoặc cái màn hình máy tính
sự cô đơn thực sự là khi bước giữa phố đông, cố gắng trở thành 1 phần của 1 cái gì đấy, nhưng hoàn toàn - hoàn toàn lạc lõng, giống như việc mình là một người cõi âm nhìn đường phố náo nhiệt nhưng bản thân không phải là 1 phần thật sự của nó vậy,
giống như việc có hàng nghìn bạn trên facebook nhưng không ai thân thiết vậy,
Nhưng dẫu sao điều ấy là cần thiết, để chúng ta biết được chúng ta cần nhau đến độ nào
để chúng ta biết rằng cuộc sống có ý nghĩa biết bao
để chúng ta muốn chở che và cần được chở che.