Hà Nội - một ngày đầu đông mưa phùn!Trở về phòng ngủ sau giờ học, cầm trên tay cốc trà gừng đang uống dở, con lặng ngắm làn mưa bay ngoài phố qua khung cửa sổ.Hương hoa sữa qua khe cửa lọt vào căn phòng nhỏ trên tầng 3, thoang thoảng một mùi hương dễ chịu.Chút gió se lạnh đầu mùa khẽ làm con rùng mình, thành phố bắt đầu lên đèn, làn mưa mỗi lúc như nặng hạt hơn.Chợt mắt con dừng lại bên kia đường, dưới gốc hoa phượng, bên cạnh chiếc xe máy, 1 người cha đang mặc áo mưa cho đứa bé.Vì trời bắt đầu nhá nhem tối nên con nhìn không rõ lắm, chắc người cha nào đó đang đón con đi học về.Cái khoảnh khắc màn đêm buông xuống trong tiết trời mát mẻ nơi đất khách quê người dễ làm lòng người thổn thức những cảm xúc khó tả.Giờ đây con cũng vậy bố à, cha con ấy làm con thấy chạnh lòng. Nỗi nhớ tràn về, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ nhà và nhớ ký ức thuở ấu thơ ngày nào.Vào một chiều mưa mùa đông, khi con đang học lớp 3...Tiếng trống tan trường vang lên hòa vào tiếng mưa rơi, các bạn ùa ra trước cửa lớp như ong vỡ tổ xúm xít bên phụ huynh của các bạn.Cơn mưa to quá, mưa càng lúc càng nặng hạt, mắt con cứ ngóng ra phía cổng trường mặc dù con biết chiều nay bố vẫn phải đi làm tới hơn 5h mới về.Mưa to quá, không thể về được, con đành chờ bố tới đón. Sân trường bắt đầu thưa người, trời dần tối hơn, con bắt đầu thấy sợ nhưng không biết làm sao cả, chỉ biết đứng đợi và hy vọng bố sẽ tới nhanh.Lúc đó tự nhiên con bật khóc, con khóc vì thương bố, thương mẹ, con khóc vì bản thân mình nhỏ bé, cảm thấy tủi thân.Con khóc vì hình ảnh bố, mẹ phải gồng mình trên chiếc xe đạp cũ hòa vào trong cơn mưa để đạp xe thật nhanh từ cơ quan tới trường đón con.'Bố!' - Con hét lên sung sướng khi thấy chiếc xe quen thuộc xuất hiện. Mưa tạt vào mặt bố ướt nhòe, những sợi tóc dính bết vào trán, chiếc mũ áo mưa nghiêng hẳn phần nhiều ra phía sau.'Lên xe đi con', bố gọi lớn khi chiếc xe lại gần sát chỗ con đứng. Nhanh nhẹn chui tọt lên gác baga xe, con trùm kín áo mưa và ôm chặt lấy lưng bố.'Bám chắc vào nha con. Con có sợ không?', bố vừa đạp xe, vừa lo lắng cho con.Con có nghe được tiếng thở hổn hển trong tiếng nói của bố. Con cảm thấy có lỗi và hối hận vì đã không nghe lời bố dặn mang theo áo mưa.'Con không sao cả', con đáp lại và ôm chặt lấy lưng bố như sợ chỉ cần xe xóc nhẹ một chút là con bị rơi xuống đất.Rồi con bi bô khoe với bố chiều nay được cô giáo khen vì đã tìm ra cách giải bài toán mà cả lớp không có ai làm được.Tiếng xe đạp lọc cọc hòa vào tiếng mưa, bố gồng lưng lên để chiếc xe lăn bánh, làn mưa như tụt dần phía sau.Bố! Có lẽ ngày ấy quá trẻ con và hồn nhiên nên con chưa thể hiểu và biết hết để chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống với bố.Đã nhiều năm trôi qua nhưng ký ức về những chiều mưa tan học chờ bố tới đón vẫn hiện rõ trong trái tim con, cảm giác đó bình an đến lạ bởi con biết chắc chắn dù sớm hay muộn bố cũng luôn xuất hiện. Trong suốt những năm tháng qua, hình ảnh bố gồng mình lên trong cơn mưa đi làm rồi lại đón con đi học về đã thôi thúc, tiếp thêm động lực cho con mạnh mẽ sống.Và sau này con dần hiểu ra sự hy sinh thầm lặng của bố đối với con thật tuyệt vời - một tình yêu không lời dành cho con.Nhiều lúc con bật khóc bởi thật khó để con có thể nấu cho bố một bữa cơm hay giặt cho bố một bộ quần áo.Giờ đây tóc bố bạc đi nhiều lắm, bố yếu và gầy đi nhiều mà vẫn một mình thầm lặng như ngày xưa.Bố! Ở nơi quê nhà, bố cố gắng thật nhiều bố nhé, con sẽ về thăm bố vào ngày gần nhất có thể.Con hạnh phúc biết bao khi ký ức tuổi thơ luôn in đậm bóng dáng của bố, và con rất tự hào bởi con có một ông bố rất tuyệt vời.
đang được dịch, vui lòng đợi..