Vì con, Mẹ có buồn nhiều không?Đến giờ con vẫn thường tự hỏi: Mẹ có bu dịch - Vì con, Mẹ có buồn nhiều không?Đến giờ con vẫn thường tự hỏi: Mẹ có bu Anh làm thế nào để nói

Vì con, Mẹ có buồn nhiều không?Đến

Vì con, Mẹ có buồn nhiều không?
Đến giờ con vẫn thường tự hỏi: Mẹ có buồn vì con nhiều không? Càng tự hỏi, tự trả lời, con lại càng thấy mình đếm không xuể số lần đó nữa rồi…
Hồi nhỏ, con vốn đã là một đứa con gái bướng bỉnh. Con còn nhớ rất rõ ngày Mẹ đánh con, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất. Lý do thì con quên mất rồi, chỉ nhớ Mẹ bắt con nằm xuống sàn nhà, đánh coi mấy cái vào mông. Mẹ đánh xong rồi, con ngồi dậy, mặt vẫn cứ dửng dưng như không, ngồi im thin thít, chẳng nói cũng chẳng khóc. Con muốn cho Mẹ thấy là con chẳng đau đớn gì cả, có đánh con cũng vậy thôi. Giờ lớn rồi con mới biết, hôm đó người đau nhất hình như không phải là con…
Con ở nhà một mình từ nhỏ, quen với nơi không người, có ngày nói chưa đến 10 câu. Con sẽ không nói nếu con thấy không cần thiết, và sẽ không trả lời nếu không thích. Mỗi tối Mẹ đi chợ về, gọi con khản cổ, chẳng bao giờ con trả lời Mẹ một câu. Mẹ bảo làm gì, con cũng chỉ làm theo mà chẳng nói chẳng rằng, nhiều lúc còn lờ luôn xem như không nghe thấy. Con chẳng nhớ ngày đầu tiên con tập nói câu “Mẹ ơi…” Mẹ có hạnh phúc không, nhưng con đoán là dù con bao nhiêu tuổi, Mẹ vẫn muốn nghe tiếng con gọi Mẹ, muốn nghe con chuyện trò, cho dù chẳng có chuyện gì để nói đi nữa. Con xin lỗi Mẹ, vì đã chẳng chịu lên tiếng mỗi lần Mẹ muốn nghe giọng nói của con.
Mẹ hay vắng nhà lắm, phải ở chợ từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Từ nhỏ, hầu hết những hoạt động thường ngày trong cuộc sống của con đều không có Mẹ tham dự. Sinh nhật, đăng ký học thêm, khai giảng, thi tốt nghiệp, thi học sinh giỏi, thi vẽ tranh, thi múa, đăng ký học Aerobics, mua xe đạp… đều là Ba chở con đi. Cũng vì vậy mà con viết và kể về Ba nhiều. Hồi đó con đã ước chi Mẹ làm nghề khác. Nếu vậy, con đã không xa cách với Mẹ như thế. Nếu vậy, Mẹ sẽ có thời gian ở nhà gần gũi với con như mẹ bạn này bạn kia. Nếu vậy, mỗi lần đi chơi công viên sẽ chẳng chỉ có ba cha con đi với nhau nữa. Con xin lỗi Mẹ, vì con chỉ biết nhìn vào những gì con không có được. Và vì, con chưa bao giờ hỏi Mẹ rằng: Để con có thời gian đi chơi, có điều kiện học hành, sinh nhật… như thế, Mẹ làm việc có mệt và buồn không?
Những ngày mới lớn, con hăng say với cuộc sống xoay quanh học tập, bạn bè và hoạt động ngoại khóa. Con vẫn cho rằng cuộc sống của con như thế là đã đủ. Con thích tự do, thích vẫy vùng, thích lăn xả không biết mệt mỏi với các sự kiện ngắn dài đủ thể loại. “Gia đình” không hề có mặt trong danh sách những thứ quan trọng trong cuộc đời con. Ngày con nhận ra rằng con đã sai lại là ngày con đã đi xa Mẹ, sống ở một thành phố khác. Ngày đó gọi cho Mẹ, con đã khóc thật lâu. Nếu có hai ngày quan trọng nhất đối với Mẹ và con, thì đó chính là ngày Mẹ sinh con ra, và ngày con nhận ra rằng bao nhiêu năm qua con đã vô tâm với Mẹ nhường nào…
Thực ra đứa con gái có vẻ bướng bỉnh là con, không chỉ khóc có một lần đó. Chỉ là con giỏi giấu nước mắt thôi…
Lần đầu tiên con mất tiền là lúc còn nhỏ xíu xiu, 5000 đồng Mẹ cho tự dưng biến đi đâu mất. Con sợ không biết Mẹ có mắng không, nửa tiếng sau mới lấy hết can đảm gọi điện cho Mẹ để thú nhận. Mẹ nghe con lắp ba lắp bắp một hồi cũng hiểu ra, phì cười: “Có chi mô, tí tối về Mẹ cho lại.” Dập máy xong, tự nhiên mắt con đỏ hoe. Con xin lỗi Mẹ, vì đã để Mẹ lo lắng về cả những chuyện cỏn con như thế.
Con mất chiếc xe đạp đầu tiên vào những ngày mình xây nhà mới, cũng là ngôi nhà bao nhiêu năm qua cả nhà mình sống. Con chỉ báo tin cho ba mẹ biết một tiếng, rồi chui vào phòng ngủ. Lúc con nghe Mẹ nói với Ba: “Mất xe đạp mà như không có chuyện chi xảy ra rứa!” cũng là lúc con đang nằm trong chăn khóc. Con cũng biết xót của, biết buồn, biết tiếc tiền cho Ba Mẹ, biết tự trách bản thân, chỉ là con không thích phải khóc trước mặt ai khác. Con xin lỗi, vì những lúc như thế đã quay mặt đi khi còn chưa kịp thấy nét buồn trong mắt Mẹ. Con là đứa con gái ích kỷ chỉ biết nghĩ đến cảm xúc của mình…
Ngày con rời nhà đi xa, Mẹ cũng đi cùng con vài ngày để thu xếp cuộc sống. Ngồi trong phòng chờ lên máy bay, Mẹ hỏi con sao xa nhà mà chẳng thấy buồn gì cả, con cũng chỉ cười trừ, rồi lẳng lặng đi vào nhà vệ sinh quẹt nước mắt. Lúc ôm con ngủ đêm đầu tiên ở Sài Gòn, Mẹ bảo chắc con chả nhớ nhà đâu, con đã cẩn thận không để nước mắt làm ướt tay Mẹ. Lúc con tiễn Mẹ trên chuyến bay về lại Huế, con vẫy tay chào thật nhanh rồi quay đi. Hôm đó, đường về nhà rất dài, rất dài… Con xin lỗi Mẹ, vì những lúc như thế chẳng dám thừa nhận là “Con nhớ cả nhà nhiều lắm”, cũng chẳng nói nổi thành lời “Mẹ đi cẩn thận nha…”
Con gái của Mẹ dù lớn cỡ nào cũng không thích thể hiện ra cảm xúc của mình bằng lời nói. Mỗi lần gọi cho Mẹ, ngoài hỏi thăm ra, con chẳng biết nói gì với Mẹ nữa, toàn là Mẹ phải chủ động hỏi han con. Thế nên, con xin lỗi vì ít khi nói ra bằng lời “Con thương Mẹ lắm…”, cũng chẳng thường gọi cho Mẹ nhiều, chẳng thường ôm điện thoại buôn chuyện với Mẹ về cuộc sống của con. Có thể con không thể hiện tình yêu với Mẹ giống như những người khác, nhưng con mong Mẹ hiểu. Bởi với con, những gì sâu thẳm nhất chẳng thể nào nói đủ thành lời…
Giờ ngôi nhà thênh thang chỉ còn mỗi hai người ở, chắc là trống trải nhiều lắm. Con ngồi kể bạn con nghe, rằng con vừa không muốn để Ba Mẹ ở nhà một mình, vừa muốn con và em có thể sống trọn vẹn cuộc sống theo cách mình muốn. Con tự an ủi mình, rằng mọi thứ rồi cũng sẽ thành thói quen thôi… Nhưng biết đến bao giờ Ba Mẹ mới quen được?
Con muốn làm nhiều thứ cho Mẹ, cho Ba lắm, nên con chỉ muốn Ba Mẹ phải sống thật khỏe, thật lâu. Có thể con sẽ chẳng làm được điều gì to lớn vĩ đại cho cuộc đời này, duy chỉ có một điều con nhất định làm được: sống xứng đáng là đứa con gái đáng tự hào của Ba Mẹ…
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
For me, I have sad?Up to now you still often wonder: are you sad because my lot? As wonder, answer, you find yourself counting the bodies on no more times again.Boy, the capital was a stubborn girl. You remember very well the day my mother did, the first and also the only time. The reason I forget it, just remember my Mother lay down the floor, consider those in the butt. Guest mom finished, I sit up, face still does not stop, had left sitting im thin compound, said don't cry. I wanted to see was the Mother didn't hurt at all, I have it. Hours and I know, that day the pain for as not.The home alone from a small, familiar with where no people, have less than 10 sentences say day. I will not say if the saw is not necessary, and will not answer if not love. Every night my Mom went on the market, called the khản neck, never the Mother answered a question. Mom said to do, I just do not say that, also ignored always viewed as not hear. Children don't remember the first day the episode said "mom ..." Parents are not happy, but my guess is that despite how old the child, Parents still want to hear the call of the mother, want to hear the talk, whether there's anything to say anymore. I'm sorry mom, because wouldn't bear voiced each time I want to hear your voice.Parents or the absence, in the markets from early morning until blackened. From small, most of the day-to-day activities in the life of the Mother were in attendance. Birthday, registered apprenticeship, opening, examinations, good students, contest, dance contest, painting admitted to Aerobics, bicycle ... buy all three carry you away. So well that the written and tells of Three more. Then my Mom do the other genus wished. If so, you have not separated with my Mom like that. If so, I will have time at home close to you as your mother you there. If so, every time you go play the Park will not only three father and son come together again. I'm sorry, mom, because I just know to look at what you don't get. And because, I never asked my Mom that I have time to go: to play, to study conditions, birthday ... like, sad and tired working mom?The big day, the engrossed with life revolves around learning, friends and activities. Still for that child's life like that is enough. I like the freedom, like waving the region, like rolling tirelessly discharge with short events long enough category. "Family" is not present in the list of important things in life. On the realize that the child was wrong on the back is already going away from his mother, lives in a different city. On that call, the Mother was crying real long. If there are two most important day for mother and baby, it's on my mother, and child birth on the realized that how many years were you unconscious mind with how Mother ...Actually the girl seem stubborn is the son, not only cried once. Just a good child to hide tears.The first lost money is tiny at longer xiu, 5000 Dong suddenly turns mother for going where lost. The fear of not knowing his mother have not yelled at, half an hour after the new guts called my mother to confess. The mother heard the mounting three stuttered a feedback and understand, obesity jokes: "there is little about the dark Mother tissue, limb for." Put your natural eye is finished, the Red hoe. I'm sorry Mom, I worry about the cỏn's like that.The first bike built his new House on these days, as well as how many homes the past year both his home life. I just notify parents know a, then climb into the bedroom. At the hearing the mother said with three: "Take that bike as not the genus occurs rứa!" is also at the lying in blankets cried. I know the mercy of, know, know sorry for money for the parents, know yourself, just as I don't like to cry in front of anyone else. I'm sorry, because that has to go when hasn't seen the sad path in the eyes of his mother. The child is selfish girl just know thinking their feelings ...On the left the House to go far, the mother also accompanied the couple days to arrange my life. Sitting in the waiting room, the mother asked the stars far from home that didn't feel anything, I just smile, and then ... quiet except on the toilet light tears. The first night at the sleeping child hugging in Saigon, my mother said you don't remember, I've been careful not to let the tears wetting my arms. At the farewell Parents on the flight back to hue, the waving quickly and then turn away. That day, the way home very long, very long. .. I'm sorry mom, because that doesn't dare admit is "I remember both the House very much," also said the famous words "mom go careful..."Con gái của Mẹ dù lớn cỡ nào cũng không thích thể hiện ra cảm xúc của mình bằng lời nói. Mỗi lần gọi cho Mẹ, ngoài hỏi thăm ra, con chẳng biết nói gì với Mẹ nữa, toàn là Mẹ phải chủ động hỏi han con. Thế nên, con xin lỗi vì ít khi nói ra bằng lời “Con thương Mẹ lắm…”, cũng chẳng thường gọi cho Mẹ nhiều, chẳng thường ôm điện thoại buôn chuyện với Mẹ về cuộc sống của con. Có thể con không thể hiện tình yêu với Mẹ giống như những người khác, nhưng con mong Mẹ hiểu. Bởi với con, những gì sâu thẳm nhất chẳng thể nào nói đủ thành lời…Giờ ngôi nhà thênh thang chỉ còn mỗi hai người ở, chắc là trống trải nhiều lắm. Con ngồi kể bạn con nghe, rằng con vừa không muốn để Ba Mẹ ở nhà một mình, vừa muốn con và em có thể sống trọn vẹn cuộc sống theo cách mình muốn. Con tự an ủi mình, rằng mọi thứ rồi cũng sẽ thành thói quen thôi… Nhưng biết đến bao giờ Ba Mẹ mới quen được?Con muốn làm nhiều thứ cho Mẹ, cho Ba lắm, nên con chỉ muốn Ba Mẹ phải sống thật khỏe, thật lâu. Có thể con sẽ chẳng làm được điều gì to lớn vĩ đại cho cuộc đời này, duy chỉ có một điều con nhất định làm được: sống xứng đáng là đứa con gái đáng tự hào của Ba Mẹ…
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Because of you, I can feel it not?
So far I have often wondered: Mom has saddened me a lot? The more you ask, auto answer, the more I find myself counting the number of times that Xue not anymore ...
As a child, I already was a stubborn girl. I can still remember vividly the day she hit me, the first and only time. The reason is I've forgotten, just remember you asked me to lie down on the floor, hit the ass as much. Mother hit finished, I sat up, face still indifferent as not, sit clammed up, did not say nor crying. I want to see the child's mother did not hurt anything, it hit me and that was it. Now grown up children knows, that day seems most sick is not me ...
I was home alone from a small, no person familiar with the place, with less than 10 days saying the sentence. I will not tell if you find unnecessary, and would not respond if not love. Every night Mom went marketplace, called the hoarse throat, never answered her son a question. Mother told what to do, you just follow that does not speak much, sometimes even ignoring always seen as not hear. Son did not remember the first day I set saying, "Mommy ..." I have not happy, but I guess no matter how old you, Mom still want to hear the call Mom, want to hear the conversation, whether there What to say away. I'm sorry, Mom, because he did not have to speak every time I want to hear my voice.
Mom or away from home too, right at the market from early morning to late evening new. From small, most of the daily activities in the lives of her children are not attending. Birthdays, enrolling more, opening, graduation, excellent student competition, drawing competition, dance competition, enrolled Aerobics, buy bicycles ... are three carrying their children. Just so that I write and talk about three more. Back then I had wished her other jobs. If so, you were not so far away from her. If so, I will have time at home close to the other as your mother you this. If so, each time you play park will not only three father and son go together anymore. I'm sorry, Mom, because I know only look at what you are not. And so, I've never asked her that I have time to go play, learning conditions, birthday ... like, I do not work tired and sad?
The big day, the enthusiasm for the life revolves around learning, friends and extracurricular activities. I still think my life like that was enough. I like freedom, like floundered, like falling over tirelessly with short-term events of all types. "Family" is not present in the list of important things in my life. On realizing that the child was sent to the day you went away mother, living in another city. On that call Mom, I've cried so long. If there are two most important day for mother and child, it is the birth mother that day, and the day I realized that all these years I was indifferent to her just how much ...
in fact seem stubborn daughter obstinate child, not only cried once there. Just hide the tears well alone ...
The first time I lost money as childhood Xiu Xiu, 5000 contract for a sudden Mom Gone. I'm afraid not know Mom has not scolded, half an hour later the guts to call her to confess. Mother heard me babbling a well understood back, laughing: "Having spent tissue, her little dark on the back." Punching machine finished natural eyes were red. I'm sorry, Mom, because Mom has to worry about even such a trifle.
I took the bike on the days his first new building, also home to many years living all his house. I just informed the parents know one language, and ducked into the bedroom. When I heard her say to her, "Take a bicycle that no matter happens rứa!" Is also when I was lying in the quilt cry. Son's mercy knows, knows sad, sorry for my parents, know, know of herself, just as I do not like to cry in front of anyone else. I'm sorry, because such moments were turned away when not even see sadness in her eyes. You are a selfish daughter just thinking about my feelings ...
On the far left home, Mom went with me a few days to arrange life. Sitting in the waiting room on the plane, I ask their children away from home and did not feel sad at all, I just laugh it off, and then quietly go to the restroom wiping tears. Now hug the first night in Saigon, I assure them the ball where homesick, I was careful not to tears wetting her hand. Now the mother off on a flight to Hue, children waved and turned away quickly. That day, the way home very long, very long ... I'm sorry, Mom, because such moments do not dare admit that "Remember the house much," nor speak well in words, "I go carefully decent ..."
her daughter how big though not like to show off their feelings verbally. Each time a call to her, in addition to asking that, I do not know what to say to her anymore, is all I have to actively ask me. So, I apologize for seldom put into words, "I love her very much ...", well known for her no more, no telephone hug gossip with her ​​about my life. Maybe you can not make love to her like the others, but I hope I understand. Because to me, what deepest could not say enough words ...
Now wandering house only every two people in, make the empty lot. Baby sitting since I hear you, that you just do not want to stay home alone, my parents, both want children and I could live out life the way she wants. Con comfort myself, that everything will eventually stop the habit ... But my parents has known ever get used?
I want to do things for her, for her to do, so I just want to live my parents, so good , very long. Maybe you will never do anything great big this life, only one thing I definitely do: a life worthy of the proud daughter of my parents, ...
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: