Hanoi, Vietnam on October 22, 2016Như phần lớn người trẻ nói riêng, đặc biệt là giới sinh viên, tôi cũng loay hoay đi tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi "Tôi là ai?", "Tôi muốn gì?" và "Tôi sẽ làm được gì cho tương lai, cho xã hội?". Tôi đã thấm mệt cái cảnh sáng dạy thật sớm đến giảng đường ghi chép những lý thuyết suông mà chưa biết sẽ áp dụng được gì vào cuộc sống. Hằng tuần tôi chỉ trông chờ đến những ngày cuối tuần để trở về bên gia đình, được nô đùa với những đứa trẻ hồn nhiên. Những đứa trẻ xung quanh tôi với vô vàn những câu chuyện không đầu không cuối làm người ta cưởi ra nước mắt, đến quên hết những lo toán lúc nào của cuộc sống tự lúc nào không biết. Là một sinh viên đại học với mong muốn sẽ trải nghiệm thực tế nhiều hơn, tôi thích đọc và tìm hiểu về văn hóa các vùng miền trên thế giới qua lăng kính của những người từng trải, đặc biệt là những người trẻ như tôi. Tôi hiểu rằng dù có bất cứ điều gì thì hãy lạc quan, sống cho bản thân mình nhiều hơn nữa và đặc biệt hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên gia đình vì già yếu, ốm đâu, bệnh tật là lẽ thường tình trong cuộc sống. Bố tôi là một người nông dân cần cù. Không bao giờ vì địa vị xã hội mà tôi cố tình chối bỏ điều đó. Bố cần mẫn bên cánh đồng những mong tôi có thể trở thành người có ích cho xã hội. Tôi dám chắc, các bạn cũng vậy, là bố mẹ, chẳng ai mà không mong muốn ở con mình điều này. Mẹ tôi là một giáo viên mầm non yêu trẻ, yêu nghề. Chẳng biết có phải tôi cũng có tình yêu trẻ nhiệt huyết như ở mẹ. Mẹ thường nói, con người ta thường chỉ mất nhiều nhất là 5 năm để đến mẫu giáo, riêng tôi, chắc phải đến khi già mất. Ngày tôi còn đi học ở quê, mỗi buổi trưa, hay cụ thể hơn là những khi rảnh là tôi lại đến lớp mẫu giáo để nô đùa bên những đứa trẻ.
đang được dịch, vui lòng đợi..
