Chào Bảo! Nghe nói bạn vừa kết thúc chuyến đi “Mùa hè xanh” của mình? Nó vui chứ?Tất nhiên rồi! Chuyến đi đã mang lại nhiều kinh nghiệm bổ ích!Bạn đã làm gì trong chuyến đi của mình?Mình đã đến một huyện miền núi để xây cầu qua suối cho đồng bào thiểu số và dạy chữ cho trẻ em.Thật ý nghĩa! Chắc là người dân ở đó xúc động lắm!Một vài người phụ nữ lớn tuổi đã ôm chầm lấy mình và khóc nức nở khi chuyến đi kết thúc, mình trở về thành phố. Họ nói họ không ngờ rằng có một ngày trong buôn làng sẽ có người biết chữ.Hai tuần nữa sẽ có một chuyến đi đến vùng biên giới Tân Hồng để tổ chức buổi ca nhạc gây quỹ từ thiện. Cậu có muốn tham gia không Duyên?Tất nhiên rồi. Mình nghĩ mình đã nhận quá nhiều. Đã đến lúc mình sẻ chia những hạnh phúc mình đang có! Trước đây mình cũng đã từng tham gia một buổi trình diễn tương tự để quyên góp tiền cho người gia neo đơn.Động lực nào đã thúc đẩy một cô gái nhỏ bé như bạn tham gia những hoạt động này?Mình nghĩ mình quá may mắn. Mình thấy có phải nhiều người phải buồn, phải khóc. Mình muốn góp chút ít sức lực để xoa dịu nỗi đau của họ. Chỉ đơn giản vậy thôi!Nghe bạn nói, tự dưng mình nhớ một câu nói nổi tiếng của nhà văn Hemingway: “…”
đang được dịch, vui lòng đợi..