ỹ niệm viết lại về một người thầy đã mất ( thày HUỲNH dạy toán)

ỹ niệm viết lại về một người thầy đ

ỹ niệm viết lại về một người thầy đã mất ( thày HUỲNH dạy toán)
"Những ngày mùa hạ oa bức, khi ôm sách và lắng nghe vài giai điệu phát ra từ cái radio cũ mèm, tự dưng tôi nghe thấy mấy lời da diết vang lên: “Người thầy... vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa/Từng ngày, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy…”. Tiếng Cẩm Ly tha thiết, chiều mùa hạ như đang rơi xuống, vỡ tan và xoáy vào lòng những kí ức tươi đẹp. Đột nhiên, có cảm giác như đang lạc vào một thế giới nào đó, một thế giới không phải của mình, thế giới của quá khứ.
Và tự nhiên, tôi nghĩ, dường như mình đang được xem lại cuộc đờ hai bốn năm trước,
Năm đó tôi 15t - đứng trong sân trường cấp II lộng gió, và bóng một người thấp bé lặng lẽ đạp chiếc xe khung, đi trong nắng vàng. Bất chợt, người ấy quay lại. Ánh mắt hiền từ rõ ràng hiện ra trong đầu tôi. Tim tự dưng thấy hẫng một nhịp.
Kia rồi! ngôi trường vẫn còn kia mà thầy không còn nũa ,thầy là người tôi kính trọng nhất trên đời. Có lẽ thế tự nhiên trong đầu tôi hiện ra chân thực đến kì lạ. Tôi hình dung rõ cái bóng liêu xiêu, đổ dài trên con đường dài dằng dặc, cùng với cây thước kẻ nửa mét kẹp trong chiếc cặp da sờn cũ, hộp phấn bằng thép chỉ chực rơi ra, cùng mái tóc đã bạc lắm rồi. Bỗng nhiên, tôi thấy nước mắt đang dâng lên, đầy tràn hai khóe mắt.
Nhiều người vẫn miêu tả: nguoi thầy ai cung sang trọng. Nhưng không! Thầy tôi cao chừng 1,65 m, tóc bạc trắng và lúc nào cũng lọc cọc đi trên chiếc xe khung han rỉ. Mắt thầy sáng, nhưng sáng bởi ánh sáng dịu hiền, ấm áp khiến chúng tôi rất an tâm. Mọi thứ thuộc về thầy cũ kĩ đến mức hoài cổ. Chúng tôi, thời những năm lớp 6, đã từng trêu thầy nhiều lần vì điều ấy. Tôi vẫn nhớ thầy chỉ cười hiền và bảo, thầy già rồi, có cần gì hiện đại.
thời ấy mùa đông lạnh thê lương. Khi mà gió vuốt những nhanh tre trên mái nhà, tôi nhìn thấy thầy đạp xe đến trường. Những vòng quay xe đạp cứ thế quay đều, quay đều. Pê đan cũ lắm rồi, xích kêu lạch cạch tựa như đang đòi nghỉ ngơi. Thầy vẫn cần mẫn đạp xe, cần mẫn xách chiếc cặp sờn cũ đến lớp. Thảng qua, tôi thấy thầy khẽ run. Không chỉ mùa đông ấy, mà còn nhiều mùa đông sau này nữa. Tôi vẫn luôn nhìn thấy hình ảnh đó. Luôn nhớ mình đứng trên đường tàu lữa , hki đó học sinh toàn đi bộ đâu có xe nhue như bây giờ, vẫy tay “Em chào thầy” mà láo xược chế thành “Em thầy!”, và thầy, trên chiếc xe đạp cũ đi ngược gió, vẫy tay cười lại.
Hiền như tiên.
Tự dưng những ký ức tiếp theo hiện ra. Tôi thấy...
Đêm tối. Trong một căn bếp lụp xụp, có mỗi một bóng đèn mù mịt. Bảng đen viết đầy những công thức loằng ngoằng.đám học sinh ngồi quây quần cắt cái bánh trung thu nhân thập cẩm, và một người tóc bạc phơ ngồi cạnh, mỉm cười nhấm nháp ngụm trà nóng trong đêm thu mong manh.
Thầy ơi, thầy không ăn thập cẩm à, thế phải làm sao bây giờ. Tiếng đứa con gái cất lên lo lắng. Thằng con trai ngồi cạnh im lặng ăn miếng bánh nướng thơm lừng, còn người đó chỉ cười, bảo, ừ, các em cứ ăn đi, còn lại để vào nồi, lúc nào cô về thì cô ăn..
Tôi thấy mình lúng túng, rồi cũng ngồi xuống, cầm con dao cắt bánh ra thành nhiều miếng nho nhỏ. Sau nhiều lần từ chối, cuối cùng thầy cũng ăn, và hai đứa học sinh cười thành tiếng. Căn bếp lụp xụp như sáng thêm. Sáng thêm. Mãi đến sau này tôi mới biết thầy không ăn được thịt mỡ, cứ đến cổ họng lại bị nôn ra, thế mà hôm ấy thầy vẫn ăn miếng bánh Trung thu, có lẽ chỉ để chúng tôi vui lòng.
Đột nhiên muốn khóc. Thầy của tôi, vĩ đại như thế đấy.
Có lẽ nhiều người không hiểu nổi từ vĩ đại. Tại sao lại vĩ đại? Tôi không thể diễn tả được cảm xúc của tôi khi nghe việc thầy không ăn được thịt mỡ, rồi liên tưởng đến miếng bánh trung thu ngày hôm ấy. Chỉ để chúng tôi vui, thầy đã ăn hết miếng bánh mà có thể làm thầy khó chịu suốt những ngày sau đó. Ai đó từng nói, tấm lòng người thầy vĩ đại lắm, và cũng trong sáng lắm, y như pha lê không bao giờ bị vấy bẩn. Đúng, đúng lắm.
Những tháng ngày đó, bất kể nắng hay mưa, bất kể nóng nực hay lạnh giá, thầy, vẫn cặm cụi đi trên chiếc xe đạp cũ xỉn, dạy chúng tôi học. Tôi nhớ những ngày tháng 6, năm tôi lớp 7. Lúc ấy gió trời còn mạnh, và nắng thì hong hanh lắm. Tôi, với đám học sinh khác, ngồi trong lớp nghe thầy giảng Toán. tôi đùa, bảo thầy sao không làm hiệu trưởng mà lại chấp nhận làm giáo viên quèn. Ôi, làm hiệu trưởng thì không quát được giáo viên đâu, còn làm giáo viên, học sinh không nghe thì tống nó ra khỏi lớp. Thầy bảo, như thế. Chúng tôi cứ cười mãi về câu nói ấy. Đến tận hai năm sau, tôi mới biết, thầy chấp nhận làm giáo viên là để dìu dắt thêm nhiều lớp học trò trước khi bước vào tuổi già.
Sau này mới biết, tình cảm thầy dành cho học sinh chúng tôi còn nhiều hơn gấp tỉ tỉ lần những thứ công danh lợi lộc tầm thường.Năm lớp bảy, có thầy, có những kì vọng và quyết tâm từ biết bao ngày trước, tôi đạt giải Nhất toán. Biết tin, thầy chỉ cười thật tươi. Nhưng trong mắt tôi, đó là nụ cười ấm áp nhất tôi từng biết. Nụ cười ấy khiến bao mệt mỏi, khó nhọc trở về số 0. Nụ cười khiến cho tất cả học sinh an lòng. Năm ấy, có lẽ là năm tôi hạnh phúc nhất.
Không biết đã đi qua bao nhiêu ngày nắng, mưa? Chỉ biết, thầy đã đồng hành cùng chúng tôi trong suốt hai năm rưỡi. Hai năm rưỡi lọc cọc đạp chiếc xe cũ ấy, hai năm rưỡi dạy dỗ lũ học sinh lớp A nghịch như quỷ. Thầy chẳng hề than vãn lấy một lời.
Các em là lứa học sinh cuối cùng của thầy, chỉ mong dạy được thật tốt, không muốn ai bị chửi mắng cả. Thầy trả lời cho câu hỏi của tôi về việc, tại sao chúng em mất trật tự mà thầy không nhắc.
Lúc ấy, tôi không hiểu. Sau này ngẫm nghĩ lại mới ngộ ra. Hóa ra, chúng tôi chính là những kẻ vô ơn bậc nhất, không hiểu nổi tâm ý của thầy giấu trong từng con chữ.
Mười ba tuổi, chỉ biết nghịch ngợm, vô ưu vô lo. Đâu biết người thầy vẫn cặm cụi chiến đấu với tuổi già và sức khỏe, ngày ngày lên lớp dạy dỗ cho những học sinh cuối cùng trong cuộc đời dạy học của mình.
Hết học kì I năm tôi lớp 9 chung tôi vào cấp 3 nhung chẳng hề vội vã, nhưng lại gây bất ngờ trong tập thể lớp. Tất cả xôn xao, và dường như có gì đó nghẹn ở trong tim, rất lạ. Dù biết, nhưng cuối cùng vẫn đến lúc phải chia tay rồi.
Ngày chia tay, tôi tặng thầy một bó hoa kẹo mút. Chính tay dính từng bông hoa, chính tay ghim từng bó mút. Có lẽ đó là bó hoa xấu nhất tôi từng làm, nhưng cũng là bó hoa mang nhiều tình cảm nhất. Cũng là bó hoa đầu tiên tôi tặng cho sự chia ly.
năm ấy thầy bị bệnh ung thư và mát đi đó là sự đau buông của chung tôi, lên cấp 3 trường mới , thầy mới...
Giáo viên mới . Bài giảng sôi động, súc tích vô cùng. Nhưng thỉnh thoảng đột nhiên ngẩn ngơ. Vẫn ngỡ thầy còn ở đây, ngay trên bục giảng, viết những con số vốn bị chê “xấu mèm” nhưng thật rất rõ ràng. Ngỡ rằng thầy vẫn sẽ đi cùng chúng tôi qua những năm tháng còn lại. Không, không còn nữa rồi!
Đó là những tháng ngày khó khăn nhất. Không có thầy ở bên cạnh dạy dỗ, không có ai cười hiền từ động viên trong những ngày khó khăn. Năm đó, tôi tụt hạng, chỉ đạt giải Ba. Đề rất dễ. Thế mà, điểm cũng chỉ đạt “nhì non”. Lúc ấy, tôi mới biết hóa ra thầy ảnh hưởng đến tôi nhiều như thế.
Người ta bị ảnh hưởng bởi những người mà được coi là quan trọng. Tôi nghĩ, tôi cũng vậy.
Đôi khi tôi nghĩ, có phải thầy đã ảnh hưởng đến tôi theo một cách đặc biệt nào đó? Nghĩ nhiều lần, rồi mới phát hiện ra, thầy chính là một hình tượng mà tôi luôn khát khao muốn vươn tới, một tượng đài vĩ đại, một người mà tôi luôn mong mỏi đạt được thành công như vậy. Không chỉ là một người thầy, thầy còn là người cha, người anh, người bạn luôn lắng nghe, luôn cho những lời khuyên bổ ích nhất khi tôi cần. Thầy không chỉ dạy tôi môn Toán, thầy còn dạy tôi cách làm người, cách sống và phấn đấu để càng ngày càng tốt đẹp hơn.. Nhưng, cố nhân từng nói, cuộc đời chỉ cần một người khiến ta ngưỡng mộ, để cả đời noi gương, cả đời thương mến. Vậy là quá đủ rồi.
Khi viết những dòng này, tôi đã là người trưởng thành và đã 24 năm rồi. Không chỉ hôm nay, mà còn cả ngày mai, ngày kia, nhiều ngày sau nữa, nhất định tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Để mỗi khi gặp ai, trò chuyện cùng ai, có thể tự hào nói, tôi, là học sinh của thầy HUỲNH dạy toán. Có những lúc nhớ thầy, phóng vụt xe đi, tìm về ngôi nhà nhỏ cuối làng với cây trứng cá xum xuê, ngồi hồi tưởng về những điều thầy tâm đắc, về những điều thầy mong mỏi và răn dạy tôi cho đến mãi sau này. Tìm về nơi duy nhất khiến tâm hồn thanh thản, khiến cho mọi thứ phức tạp của cuộc đời trở nên dễ dàng và trong sáng hơn.
Vẫn là những ngày mùa hạ đã cũ, tôi cảm giác như mình đang xốc ba lô lên vai, đạp cái xe đạp của mình, lao đi trong nắng vàng.
Đến nơi tràn đầy kiến thức mà tôi hằng yêu kính".
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
After reciting the rewrite about a mentor has lost (superb HUYNH teach math)"The days of summer oa, when hugging the books and listen to some tunes from the radio original, suddenly I hear those devastating words resound:" teacher ... still quietly go about early lunches/Each day, drops of sweat falling smudge paper page... ". The Muse earnestly, summer afternoon as are falling, shatter and Eddy into the beautiful memories. Suddenly, a feeling like being in another world, a world of his own, not the world of the past.And naturally, I think, seem to be being being the two review four years ago,That year I 15t-stood in the school yard level II and a windswept high baby bicycle bike frame, quietly go in the Sun. Suddenly, her back. Gentle eye from clear out in my head. Tim suddenly saw a nervousness.There! the school is still there that the Soviets no longer master, the master is the person I most respected in the world. Perhaps natural in my head that appears strange to authentically. I envision clearly the reasons Liao shadow, poured on the long way about your loyalties, densely packed with trees in half a metre ruler grip leather old frayed Briefcase, chalk box made of steel only would fall off, same hair was silver. Suddenly, I saw tears are overflowing, the two insurgent s eyes.Many people still describe: who provides luxurious master Indian. But no! Master I 1.65 m, silver hair as long as the high white and always filter the stakes riding on the vehicle frame rust. Bright eyes, but the light by mellow, warm, gentle light makes us great peace of mind. Everything belongs to the old master to nostalgic. We, the grade 6 years, ever the master tease many times because of that. I still remember the teacher just laughed and said, well, old master has need of nothing.at the time the cold dreary winter. When that wind the bamboo on the roof-fast paws, I see Master cycling to school. The bike so spin rotation, rotation. The old chips, sausage called for cạch Creek as are demanded. The master still diligently meticulous bike, old frayed Briefcase laptop to class. Small line through, I saw my teacher run. Not only does winter, but also much later winter anymore. I've always seen that image. Always remember standing on the train set that all students walk hki didn't nhue car as now, waving "Hello master" cheek "mode that You master!", and the master, on the old bike go backwards wind, waving smiled back.Hien as first.Suddenly the next memories appear. I see ...Dark night. In a lụp kitchen xụp, have each a childrens lamps. Chalkboard writing formula ngoằng loằng filled with hordes of students gather to sit ... cut the human melting cakes, and a white haired people smiling, sitting next to SIP SIP hot tea overnight currency fragile.Thầy ơi, thầy không ăn thập cẩm à, thế phải làm sao bây giờ. Tiếng đứa con gái cất lên lo lắng. Thằng con trai ngồi cạnh im lặng ăn miếng bánh nướng thơm lừng, còn người đó chỉ cười, bảo, ừ, các em cứ ăn đi, còn lại để vào nồi, lúc nào cô về thì cô ăn..Tôi thấy mình lúng túng, rồi cũng ngồi xuống, cầm con dao cắt bánh ra thành nhiều miếng nho nhỏ. Sau nhiều lần từ chối, cuối cùng thầy cũng ăn, và hai đứa học sinh cười thành tiếng. Căn bếp lụp xụp như sáng thêm. Sáng thêm. Mãi đến sau này tôi mới biết thầy không ăn được thịt mỡ, cứ đến cổ họng lại bị nôn ra, thế mà hôm ấy thầy vẫn ăn miếng bánh Trung thu, có lẽ chỉ để chúng tôi vui lòng.Đột nhiên muốn khóc. Thầy của tôi, vĩ đại như thế đấy.Có lẽ nhiều người không hiểu nổi từ vĩ đại. Tại sao lại vĩ đại? Tôi không thể diễn tả được cảm xúc của tôi khi nghe việc thầy không ăn được thịt mỡ, rồi liên tưởng đến miếng bánh trung thu ngày hôm ấy. Chỉ để chúng tôi vui, thầy đã ăn hết miếng bánh mà có thể làm thầy khó chịu suốt những ngày sau đó. Ai đó từng nói, tấm lòng người thầy vĩ đại lắm, và cũng trong sáng lắm, y như pha lê không bao giờ bị vấy bẩn. Đúng, đúng lắm.The months on that, regardless of the Sun or rain, regardless of cold or hot, teacher, still laboring away on the dull old bike, teach us lessons. I remember those days, I grade 7. The wind at the Sun also is strong, and the sunny hong hanh Lam. I, with hordes of other students, sitting in class listening to teaching Mathematics teacher. I joke, tell the teacher why not head down to accept a teacher quèn. Oh, do not general principal is where teachers, students, teachers do not listen, then dump it out of the class. The master said, like that. We laugh forever about the sentence. Until two years later, I know, master teacher acceptance is granted to add many layers before students step into old age.Later, our student teacher more than a billion billion times the attendance list things trivial. In grade seven, there are expectations and determination from many days ago I won For payment. Know the news, only to laugh really fresh. But in my eyes, it's warm smile for I know. Her smile makes how tired, hard return 0. The smile that makes all students an. Year, is probably the happiest I year.Do not know how many have gone through days of sunshine, rain? Just know, I travel with us throughout the two and a half years. Two and a half years old car bike pile filter, two and a half years taught A class like students flood the demons. The teacher never laments retrieved a reply.The children are the last students of the master confides, just look forward to teach are real good, don't want anyone being yanked yelled at all. The master answers for my questions about why we lost in order that the master does not prompt.At the time, I don't understand. After this reflects back to the funny. Turns out, we are the most ungrateful guys, don't understand the mind of the master hides in each word.Thirteen years old, just naughty, ridiculous ridiculous pros worry. Don't know who the master is still laboring to fight old age and health, teaching classes on up days for the students last in his teaching life.Most semesters I year I shared my grade 9 level 3 velvet never hurried, but surprise in-class exercise. All coil, and it looks like there is something stuck in the heart, very strange. Although the final is still unknown, but it's time to break up.Ngày chia tay, tôi tặng thầy một bó hoa kẹo mút. Chính tay dính từng bông hoa, chính tay ghim từng bó mút. Có lẽ đó là bó hoa xấu nhất tôi từng làm, nhưng cũng là bó hoa mang nhiều tình cảm nhất. Cũng là bó hoa đầu tiên tôi tặng cho sự chia ly.năm ấy thầy bị bệnh ung thư và mát đi đó là sự đau buông của chung tôi, lên cấp 3 trường mới , thầy mới...Giáo viên mới . Bài giảng sôi động, súc tích vô cùng. Nhưng thỉnh thoảng đột nhiên ngẩn ngơ. Vẫn ngỡ thầy còn ở đây, ngay trên bục giảng, viết những con số vốn bị chê “xấu mèm” nhưng thật rất rõ ràng. Ngỡ rằng thầy vẫn sẽ đi cùng chúng tôi qua những năm tháng còn lại. Không, không còn nữa rồi!Đó là những tháng ngày khó khăn nhất. Không có thầy ở bên cạnh dạy dỗ, không có ai cười hiền từ động viên trong những ngày khó khăn. Năm đó, tôi tụt hạng, chỉ đạt giải Ba. Đề rất dễ. Thế mà, điểm cũng chỉ đạt “nhì non”. Lúc ấy, tôi mới biết hóa ra thầy ảnh hưởng đến tôi nhiều như thế.Người ta bị ảnh hưởng bởi những người mà được coi là quan trọng. Tôi nghĩ, tôi cũng vậy.Đôi khi tôi nghĩ, có phải thầy đã ảnh hưởng đến tôi theo một cách đặc biệt nào đó? Nghĩ nhiều lần, rồi mới phát hiện ra, thầy chính là một hình tượng mà tôi luôn khát khao muốn vươn tới, một tượng đài vĩ đại, một người mà tôi luôn mong mỏi đạt được thành công như vậy. Không chỉ là một người thầy, thầy còn là người cha, người anh, người bạn luôn lắng nghe, luôn cho những lời khuyên bổ ích nhất khi tôi cần. Thầy không chỉ dạy tôi môn Toán, thầy còn dạy tôi cách làm người, cách sống và phấn đấu để càng ngày càng tốt đẹp hơn.. Nhưng, cố nhân từng nói, cuộc đời chỉ cần một người khiến ta ngưỡng mộ, để cả đời noi gương, cả đời thương mến. Vậy là quá đủ rồi.Khi viết những dòng này, tôi đã là người trưởng thành và đã 24 năm rồi. Không chỉ hôm nay, mà còn cả ngày mai, ngày kia, nhiều ngày sau nữa, nhất định tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Để mỗi khi gặp ai, trò chuyện cùng ai, có thể tự hào nói, tôi, là học sinh của thầy HUỲNH dạy toán. Có những lúc nhớ thầy, phóng vụt xe đi, tìm về ngôi nhà nhỏ cuối làng với cây trứng cá xum xuê, ngồi hồi tưởng về những điều thầy tâm đắc, về những điều thầy mong mỏi và răn dạy tôi cho đến mãi sau này. Tìm về nơi duy nhất khiến tâm hồn thanh thản, khiến cho mọi thứ phức tạp của cuộc đời trở nên dễ dàng và trong sáng hơn.Vẫn là những ngày mùa hạ đã cũ, tôi cảm giác như mình đang xốc ba lô lên vai, đạp cái xe đạp của mình, lao đi trong nắng vàng.
Đến nơi tràn đầy kiến thức mà tôi hằng yêu kính".
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
The notion of a teacher rewritten lost (math teacher HUỲNH)
"The summer day oa picture, while holding books and listen to some tunes coming from the old software radio, suddenly I hear a few words skin away rang out: "The teachers ... still quietly go home early lunch / Every day, sweat falling blurred pages ...". German Cam Ly earnest, summer afternoon as falling down, broken and swirling into the heart Beautiful memories. Suddenly, it feels like being lost in a certain world, a world that is not yours, the world of the past.
And naturally, I think, it seems you are being reviewed the four paralyzed two years ago, the
year that I 15t - stand in the middle school field and windy, and the ball a little lower frame quietly pedal cars, go in the sun. Suddenly, he turned around. gaze gentle from obvious occurred to me. Tim suddenly found cantilever span.
Kia already! school was still there, but he is gone, he is the man I respect most in the world. Perhaps so naturally in my head now a strangely honest. I visualize a shadow bureaucracy tumbledown, pouring down long solid path, with half a meter ruler clip in worn leather briefcase, box steel powder was trying to fall out, and silver hair was very long. Suddenly, I saw tears rising, filled two corners of the eyes.
Many people still describe: mentor who offers luxury. But no! My teacher about 1.65 meters tall, white-haired and always go on car pile filter rusty frame. Eyes bright teacher, but the gentle morning light, warmth makes us very reassuring. Everything belongs to the old master that nostalgic. We, of the 6th grade year, had repeatedly teased him because of it. I remember he just smiled and said excellent, old master, modern need anything.
the time cold dreary winter. As fast bamboo wind stroked the rooftops, I see him cycling to school. The bicycle wheel spin so evenly, rotate them. Old pedal ago, chains rattle as if he wanted a rest. He diligently biking, diligence briefcase worn to class. Last month, I saw he shuddered. Not only that winter, but also many more winter later. I still see the image. Always remember standing on railway lines, which hki whole walk where students have cars nhue as now, waving "I salute him," but the regime insolent "You master!", And teachers, on the old bike go against the wind, waving laugh again.
Hien as ever.
Suddenly memories appear next. I see ...
Night night. In a kitchen substandard, with each bulb dark. Filled the blackboard writing formulas ngoang.dam nasty cut students sitting around the cake's Soup, and a silver-haired man euphoria sat, smiling sip sipping hot tea in delicate autumn night.
Sensei, teachers do not eat mixed well, so what to do now. German girl anxious rapture. Boy sat quietly eating baked bread, and he just laughed, sure, yeah, go ahead and eat them, left to the pot, when she ate her ..
I feel embarrassed and then sat down, holding a knife to cut the bread into small pieces. After repeatedly rejected, finally he ate well, and two of the students laughed. Substandard kitchen as more light. More bright. It was not until later that I learned he does not eat meat fat, keep your throat to vomit, but that day he was eating pie Autumn, probably just to please us.
Suddenly want to cry. My teacher, the great like that.
Perhaps many people do not get it from greatness. Why greatness? I can not describe my feelings when I heard that he does not eat meat fat, then think of the piece of cake that day. Just so we're happy, I ate bread that would make him uncomfortable during the following days. Someone once said, hearts really great teacher, and also very clear, as crystal never soiled. Yeah, right.
These days, no matter rain or shine, hot or cold regardless of price, teacher, still painstakingly go over old bike dull, teach us to learn. I remember the days of June, the year I grade 7. At that time the wind was strong, and very sunny Thi Hong Hanh. I, with a group of other students sitting in class listening to teachers of Mathematics. I joke, do not tell him how to accept the principal that a teacher obscure. Oh, do not universally principal where teachers, other teachers, because students do not listen, then served it out of the classroom. He said, like. We kept laughing about that. Until two years later, I learned, he accepted as a teacher is to mentor students more class before entering old age.
Later I knew, emotionally teachers for our students so much than trillions of times what name thuong.Nam benefits reach seventh grade, with teachers, with the expectation and determination of so many days ago, I won the first prize computing. News, I just smile. But in my eyes, it was the warmest smile I've ever seen. That smile that include fatigue, plodding back to 0. The smile makes all students relieved. That year, I was probably the happiest years.
Do not know how much was going through sunshine, rain? Just know, I have been with us for two and a half years. Two and a half years old filters that pile pedal car, two and a half years teaching students in grades A negative flood like demons. He never laments uttering a word.
The children are the last group of students to teachers, teaching only hope is good, do not want anyone getting yelled at all. He replied to my question about why they were rowdy but he did not mention.
At the time I did not understand. Later mull new enlightened. Turns out, we are the most ungrateful, do not understand the mind of the master hidden in each word.
Thirteen years old, just know naughty, carefree unconcern. Know where teachers still painstakingly fight with old age and health, day to day teaching classes for students end up in his teaching life.
Out of my first semester of Grade 9 to grade 3 immerse us never rushed, but the surprise of exercise classes. All coil, and there seems to be something stuck in my heart, very strange. Whether know, but ultimately it is time to break up then.
On parting, I gave him a lollipop bouquet. Each flower sticky hands, sucking hands pinned in bundles. Maybe that's my worst bouquet ever done, but also brings many emotional bouquet best. It was my first bouquet given to the separation.
That year he had cancer and that's cool pain let go of us, Level 3 new schools, new teachers ...
New teachers. Lecture vibrant, extremely concise. But sometimes suddenly stupor. Still wondering if he was here, even on the podium, write the numbers which were criticized "bad spurious" but it's very clear. One imagines that he will accompany us through the remaining years. No, not anymore!
That is the most difficult days. No teacher teaching side, no one is laughing gentle encouragement in these difficult days. That year, I dropped in rank, only won three. Recommended very easy. Yet, the location is only "small second". At that moment, I knew he turns out to affect me as much.
People affected by the ones that are considered important. I think, me too.
Sometimes I think, did he have influenced me in a particular way? Think many times, and later discovered, he is a figure that I always desire to reach out to, a great monument, a person that I have always longed to achieve such success. Not only as a teacher, he was a father, brother, friend always listening, always give the most useful advice when I need it. He did not just teach me maths, teachers who taught me how to do, how to live and strive for more and better .. But, try human once said, life just someone who makes them admirable, for both imitate life, loving life. So enough was enough.
When writing these lines, I was an adult and had 24 years. Not just today, but also tomorrow, day, several days later, I would definitely keep trying. For whenever I meet anyone, talk to anyone, can proudly say, I, as a student of math teacher HUỲNH. There are moments to remember him, dashed ride, find the end of the village of small houses with lush trees caviar, sit him reminisce about favorite things, about what he desires and teachings me until much later . Find the only place that brings peace of mind, making complex things in life easier and more transparent.
There are summer days old, I feel like I'm shock backpack over his shoulder, his bike trails, sailed the sun.
To place full knowledge that I have loved the glass ".
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: