Tôi cứ thầm ước mình có thể nói chuyện với cô hoạ sỹ Hye Young rằng “C dịch - Tôi cứ thầm ước mình có thể nói chuyện với cô hoạ sỹ Hye Young rằng “C Anh làm thế nào để nói

Tôi cứ thầm ước mình có thể nói chu

Tôi cứ thầm ước mình có thể nói chuyện với cô hoạ sỹ Hye Young rằng “Cô thấy không… tình yêu đâu có cần phải nói gì…” Cứ như kiểu Park đã gửi hoa cúc cho cô hằng ngày, lặng lẽ, âm thầm. Ánh mắt anh nhìn cô từ xa, dù là qua ô cửa sổ trên cao, dù là đứng từ xa dõi nhìn về, hay dù là qua ống ngắm của cây súng – công cụ “lao động” của anh ấy, thì anh ấy vẫn nhìn cô nồng nàn như thế… Nồng nàn như những màu sắc rực lên từ bức tranh của cô – một cánh đồng hoa cúc tràn ngập tình yêu thương… Anh ấy, Park, có thế nào đi nữa, cũng sẽ làm cho bao người xem phim ngộ ra rằng, khi yêu, chẳng nhất thiết phải gào lên cho cả thế gian cùng biết. Chẳng nhất thiết phải cho chính người mình yêu được biết. Chẳng nhất thiết cho đi là phải nhận lại bất cứ thứ gì cho kỳ được.

… Cứ như kiểu anh cảnh sát Jeong-Woo đến rồi đi, cũng lặng lẽ y như vậy. Tình yêu bắt đầu từ sự ngẫu nhiên? Muôn đời là thế… Nếu mọi sự đều do sắp đặt, lẽ nào người ta lại phải đau khổ vì yêu nhau… rồi chia tay nhau… Anh ấy, khi đã không thể nói mình không phải là kẻ đã mang hoa cúc đến cho Hye Young vào mỗi 4 giờ 15 chiều, cũng không hẳn là anh ấy đã hèn hạ, không thành thật, không xứng đáng… Cứ ngẫm lại mà xem. Cứ cho là Jeong Woo đã lợi dụng ý nghĩa thiêng liêng của những chậu hoa cúc trong lòng Hye Young, nhưng anh ấy không hề chủ đích, và cuối cùng thì tình yêu của cô hoạ sỹ giành cho anh cảnh sát không hề mờ ảo khó nhận diện như những cánh hoa kia. Hãy đề cao anh ấy. Một khuôn mặt lạnh. Một cách biểu hiện tình yêu riêng biệt. Dù sao, còn hơn bao người đã dùng yêu đương như một trò chơi của số phận. Còn hơn là tầm gửi trái tim mình nép vào trong tình yêu có thật của người kia, để rồi tan nát hết khi nhận ra sự thật…

… Cứ như kiểu của chính cô, Hye Yong của tôi ạ! Cả bộ phim, diễn viên nữ hầu như không nói được lời nào. Tình yêu cứ thế trào ra từ ánh mắt. Không nói, nhưng tình yêu thì đong đầy trong đấy. Chẳng trách rời rạp chiếu phim, nhiều người nhìn nhau phì cười vì bắt gặp ngấn lệ trên mắt nhau. Cùng khóc à? Ừ thì… tình yêu mà… Đạo diễn Lưu Vỹ Cường vẽ ra được một tình yêu tay ba lãng mạn, vừa làm mềm rũ lòng người xem, vừa đâm vào tim họ những đau buồn tưởng là đã đi qua hết. Ba người họ yêu nhau. Có thế nào cũng xứng đáng cho nhau, vì nhau. Có thế nào cũng còn hơn rất nhiều những nhạt nhẽo na ná tình yêu bên ngoài. Và nhất là, khi choàng tay ôm cổ Park, Hye Young chắc chắn biết trước rồi viên đạn cũng sẽ xuyên qua mình, nhưng cô ấy có chần chừ đâu… Sao tôi sợ hãi và buồn lòng quá cho những chần chừ và dừng lại của những người tỉnh táo thái quá trong tình cảm…

Park có nói… Những bông hoa có thể đem lại tình yêu giữa con người với nhau. Như những bông cúc làm tên sát thủ yêu cô hoạ sỹ, như cô hoạ sỹ yêu anh cảnh sát… Và những bông hoa cũng có thể mang lại cái chết. Như viên đạn cướp đi mạng sống của Jeong Woo, rồi Hye Young, và cả Park nữa. Anh ấy chết mất một tình yêu quá đẹp… Tự dưng tôi có những kiên tưởng không mấy tập trung và rất… ngoài lề. Những bông hoa là tình yêu. Tình yêu có thể đem lại tình yêu. Đem lại niềm tin, sự chịu đựng lẫn khả năng hy sinh phi thường của con người. Mà tình yêu cũng có thể đem lại cái chết. Khi tình yêu bị biến dạng, cái chết sinh học là cái chết ít đau đớn nhất…

Một chi tiết thú vị… Khi Jeong ra đi, Park ngồi vào chỗ cho Hye Young vẽ, nhưng cô vẫn vẽ ra khuôn mặt của Jeong. Chợt nhớ đến câu hát “Một khi đã trót vương vấn, nhìn đâu cũng ra hình anh…” Nỗi ám ảnh khôn nguôi về hình bóng của người yêu trong tim. Mỗi khi nhìn thấy bức tranh hoa cúc trên phim, tôi như nhìn tận mắt thấy tình yêu của cô hoạ sỹ ấy. Rồi có khi cũng ước ao… Như khi tôi viết điều này điều nọ, cũng sẽ có người nhận ra hết tình yêu của tôi… Khi cô ấy không nói nữa, tôi thấy mình cũng nghẹn ngào. Nói về diễn xuất, tôi cũng mong bất cứ diễn viên nào cũng có thể làm được như thế. Sự biểu cảm toát lên từ ba nhân vật chính với ba sắc thái hoàn toàn khác nhau. Cô hoạ sỹ yêu ngọt ngào nhưng mãnh liệt. Tên sát thủ xem vậy mà yêu rất dịu dàng. Anh cảnh sát lại bọc tình yêu của mình trong sự lạnh lùng. Cả ba đều rất kiệm lời. Có lẽ “nói” được nhiều điều nhất trong phim chính là những bông hoa cúc. Hoa cúc kể được câu chuyện bên cánh đồng. Kể được sự gặp nhau tình cờ giữa Amsterdam của ba người bọn họ. Kể lại được sự đến rồi đi của số phận. Kể được cả lời nói “Cảm ơn em đã cho anh được gặp em…”

Bộ phim cuốn theo hai chiều. Sự lãng mạn cao độ và các chi tiết hành động hết sức…xi-nê. Cả hai đều không có gì mới mẻ. Người ta có thể kể lại những mô-tuyp tương tự như thế trong những bộ phim khác. Thậm chí kết cục cũng không mấy bất ngờ. Phong cách diễn xuất của Jun Ji Huyn và Jung Woo Sung không có gì mới hơn so với chính họ. Cơ mà ai xem cũng thấy. Tôi nghĩ rồi nếu như chính tôi làm phim, tôi sẽ học đầu tiên cái cách lãng mạn một cách rất… viễn tưởng trong phim này. Viễn tưởng nhưng không giả tạo, gượng ép. Không bị nhão nhoét ra. Ai bảo lãng mạn là phung phí. Tôi thấy quá nhiều rồi những không-lãng-mạn trong cuộc sống, bóp chết khả năng sống ngu ngốc một cách đáng yêu của con người trong tình cảm… Sẽ không còn gì hơn là đi xem phim lãng mạn để nuôi lại trong mình cách trong sáng khi yêu thương lẫn nhau. Chỉ vậy mà thôi…
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
I silently wish I could talk to her painter Hye Young saying "you see not ... love didn't need to say anything ..." Just as the Park has sent her the daisies every day, quietly, silently. His eyes looked at her from afar, whether through the window boxes on high whether remote stand track looked about, or even through the sight of the gun-the "labor" of him, He's still looking at her as such. As the flaming colours up from her painting-a field daisies have plenty of love and. .. He, Park, has more, will also make the viewer understand how film that, when asked, not necessarily screamed for the whole world together. Not necessarily for the people you love know. No need to go to get back anything to be.

and. .. Just as Jeong-Woo police English came and went, also quietly so. Love begins from the stub? Ever is that ... If all things are arranged, probably would hurt people because of love ... then break each other ... He could not say, when he wasn't brought daisies to Hye Young in each of the 4: 15 p.m., isn't he was despicable, disingenuous, not worthy of ... Need back that view. Even Jeong Woo took advantage of the sacred meaning of the potted Chrysanthemum in Hye Young, but he's not intent, and finally, the love of her painter won him the police didn't blur hard identifying the other petals. Please uphold him. A cold face. A separate love expression. Anyway, longer than how people were using love as a game of fate. More than games sent her heart sits nestled into the other person's true love, and then broken when you realize the truth ...

... .... Like her own style, Hye Yong's I know! The film, starring women hardly speak a Word. The love movement and so forth from his eyes. Do not say, but love then swung over it. No wonder left the movie theater, many people look at each other, obesity jokes because caught ngấn eye on each other. The same crying? Well then ... love that ... directed to save Vy Vu draw out a love triangle romance, just soften and seduce your visitor, has just hit the heart the grief they thought went through. Three people they love each other. There are worthy of each other, for each other. There are also far more than the bland frustrated love outside. And best of all, when the arm bolsters neck Park, Hye Young definitely know before then the bullet would penetrate themselves, but she doesn't hesitate to ... I am scared and upset too for the hesitation and pause of those outrageous awake in love ... the

Park have said ... The flowers can bring about love between people with one another. As the Chrysanthemum as a killer love you painter artists, as she loved him the police. And the flowers can also bring death. As bullets lives of Jeong Woo and Hye Young, and both the Park anymore. He died a love so beautiful ... Suddenly I have the consistently thought these guys focused and very ... edges. The flowers are for love. Love can bring love. Bring your faith, endurance and extraordinary sacrifices of humans. That love can also bring about death. When love is deformed, biological death is death less painful for...

A more interesting to ... When Jeong's departure, Park Hye Young's seat for the drawing, but you can draw out the face of U. Just remember to sing "once trót King doesn't look well off picture... " Obsession settled on the silhouette of the love in your heart. Every time seeing the painting daisies on film, I like looking at her love saw his painter. And then there is also desire to ... As I write this article one day, there will also be people realize all the love of my ... When she didn't say any more, I found myself also choked. Talk about acting, I also look forward to any of the cast members would also be able to do so. The expression is from the three main characters with three completely different shades. Her sweet love artists but intense. Killer view that love is very tender. UK police wrapped her love out of the cold. All three are very thrifty practical. Perhaps "spoke" is many things for the daisies. Daisy tells the story on the field. Since the accidental meetings between Amsterdam of three of them. Recounts the coming and going of fate. Ever since the words "thank you for me to meet you..."

the film gone with the flow. The highly romantic and the more extreme actions to ... neat. Both are nothing new. One can tell the model-like tuyp in the other movie. Even the ending was also not unexpected. The acting style of Jun Ji Huyn and Jung Woo Sung nothing new than themselves. That one view is also seen. I think now if I make a film, I will first study the way romance in a way very ... fiction in this film. Fiction but not phony, forced. Being made of batter out. Who says romance is extravagant. I see too much then the non-Romance-romantic in my life, strangle the possibility life stupid a lovely way of human emotion and. .. Will nothing more than romantic movies to feed back in his way in the morning when the love is mutual. Only that only...
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tôi cứ thầm ước mình có thể nói chuyện với cô hoạ sỹ Hye Young rằng “Cô thấy không… tình yêu đâu có cần phải nói gì…” Cứ như kiểu Park đã gửi hoa cúc cho cô hằng ngày, lặng lẽ, âm thầm. Ánh mắt anh nhìn cô từ xa, dù là qua ô cửa sổ trên cao, dù là đứng từ xa dõi nhìn về, hay dù là qua ống ngắm của cây súng – công cụ “lao động” của anh ấy, thì anh ấy vẫn nhìn cô nồng nàn như thế… Nồng nàn như những màu sắc rực lên từ bức tranh của cô – một cánh đồng hoa cúc tràn ngập tình yêu thương… Anh ấy, Park, có thế nào đi nữa, cũng sẽ làm cho bao người xem phim ngộ ra rằng, khi yêu, chẳng nhất thiết phải gào lên cho cả thế gian cùng biết. Chẳng nhất thiết phải cho chính người mình yêu được biết. Chẳng nhất thiết cho đi là phải nhận lại bất cứ thứ gì cho kỳ được.

… Cứ như kiểu anh cảnh sát Jeong-Woo đến rồi đi, cũng lặng lẽ y như vậy. Tình yêu bắt đầu từ sự ngẫu nhiên? Muôn đời là thế… Nếu mọi sự đều do sắp đặt, lẽ nào người ta lại phải đau khổ vì yêu nhau… rồi chia tay nhau… Anh ấy, khi đã không thể nói mình không phải là kẻ đã mang hoa cúc đến cho Hye Young vào mỗi 4 giờ 15 chiều, cũng không hẳn là anh ấy đã hèn hạ, không thành thật, không xứng đáng… Cứ ngẫm lại mà xem. Cứ cho là Jeong Woo đã lợi dụng ý nghĩa thiêng liêng của những chậu hoa cúc trong lòng Hye Young, nhưng anh ấy không hề chủ đích, và cuối cùng thì tình yêu của cô hoạ sỹ giành cho anh cảnh sát không hề mờ ảo khó nhận diện như những cánh hoa kia. Hãy đề cao anh ấy. Một khuôn mặt lạnh. Một cách biểu hiện tình yêu riêng biệt. Dù sao, còn hơn bao người đã dùng yêu đương như một trò chơi của số phận. Còn hơn là tầm gửi trái tim mình nép vào trong tình yêu có thật của người kia, để rồi tan nát hết khi nhận ra sự thật…

… Cứ như kiểu của chính cô, Hye Yong của tôi ạ! Cả bộ phim, diễn viên nữ hầu như không nói được lời nào. Tình yêu cứ thế trào ra từ ánh mắt. Không nói, nhưng tình yêu thì đong đầy trong đấy. Chẳng trách rời rạp chiếu phim, nhiều người nhìn nhau phì cười vì bắt gặp ngấn lệ trên mắt nhau. Cùng khóc à? Ừ thì… tình yêu mà… Đạo diễn Lưu Vỹ Cường vẽ ra được một tình yêu tay ba lãng mạn, vừa làm mềm rũ lòng người xem, vừa đâm vào tim họ những đau buồn tưởng là đã đi qua hết. Ba người họ yêu nhau. Có thế nào cũng xứng đáng cho nhau, vì nhau. Có thế nào cũng còn hơn rất nhiều những nhạt nhẽo na ná tình yêu bên ngoài. Và nhất là, khi choàng tay ôm cổ Park, Hye Young chắc chắn biết trước rồi viên đạn cũng sẽ xuyên qua mình, nhưng cô ấy có chần chừ đâu… Sao tôi sợ hãi và buồn lòng quá cho những chần chừ và dừng lại của những người tỉnh táo thái quá trong tình cảm…

Park có nói… Những bông hoa có thể đem lại tình yêu giữa con người với nhau. Như những bông cúc làm tên sát thủ yêu cô hoạ sỹ, như cô hoạ sỹ yêu anh cảnh sát… Và những bông hoa cũng có thể mang lại cái chết. Như viên đạn cướp đi mạng sống của Jeong Woo, rồi Hye Young, và cả Park nữa. Anh ấy chết mất một tình yêu quá đẹp… Tự dưng tôi có những kiên tưởng không mấy tập trung và rất… ngoài lề. Những bông hoa là tình yêu. Tình yêu có thể đem lại tình yêu. Đem lại niềm tin, sự chịu đựng lẫn khả năng hy sinh phi thường của con người. Mà tình yêu cũng có thể đem lại cái chết. Khi tình yêu bị biến dạng, cái chết sinh học là cái chết ít đau đớn nhất…

Một chi tiết thú vị… Khi Jeong ra đi, Park ngồi vào chỗ cho Hye Young vẽ, nhưng cô vẫn vẽ ra khuôn mặt của Jeong. Chợt nhớ đến câu hát “Một khi đã trót vương vấn, nhìn đâu cũng ra hình anh…” Nỗi ám ảnh khôn nguôi về hình bóng của người yêu trong tim. Mỗi khi nhìn thấy bức tranh hoa cúc trên phim, tôi như nhìn tận mắt thấy tình yêu của cô hoạ sỹ ấy. Rồi có khi cũng ước ao… Như khi tôi viết điều này điều nọ, cũng sẽ có người nhận ra hết tình yêu của tôi… Khi cô ấy không nói nữa, tôi thấy mình cũng nghẹn ngào. Nói về diễn xuất, tôi cũng mong bất cứ diễn viên nào cũng có thể làm được như thế. Sự biểu cảm toát lên từ ba nhân vật chính với ba sắc thái hoàn toàn khác nhau. Cô hoạ sỹ yêu ngọt ngào nhưng mãnh liệt. Tên sát thủ xem vậy mà yêu rất dịu dàng. Anh cảnh sát lại bọc tình yêu của mình trong sự lạnh lùng. Cả ba đều rất kiệm lời. Có lẽ “nói” được nhiều điều nhất trong phim chính là những bông hoa cúc. Hoa cúc kể được câu chuyện bên cánh đồng. Kể được sự gặp nhau tình cờ giữa Amsterdam của ba người bọn họ. Kể lại được sự đến rồi đi của số phận. Kể được cả lời nói “Cảm ơn em đã cho anh được gặp em…”

Bộ phim cuốn theo hai chiều. Sự lãng mạn cao độ và các chi tiết hành động hết sức…xi-nê. Cả hai đều không có gì mới mẻ. Người ta có thể kể lại những mô-tuyp tương tự như thế trong những bộ phim khác. Thậm chí kết cục cũng không mấy bất ngờ. Phong cách diễn xuất của Jun Ji Huyn và Jung Woo Sung không có gì mới hơn so với chính họ. Cơ mà ai xem cũng thấy. Tôi nghĩ rồi nếu như chính tôi làm phim, tôi sẽ học đầu tiên cái cách lãng mạn một cách rất… viễn tưởng trong phim này. Viễn tưởng nhưng không giả tạo, gượng ép. Không bị nhão nhoét ra. Ai bảo lãng mạn là phung phí. Tôi thấy quá nhiều rồi những không-lãng-mạn trong cuộc sống, bóp chết khả năng sống ngu ngốc một cách đáng yêu của con người trong tình cảm… Sẽ không còn gì hơn là đi xem phim lãng mạn để nuôi lại trong mình cách trong sáng khi yêu thương lẫn nhau. Chỉ vậy mà thôi…
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: