lúc đầu, tôi cảm thấy hài lòng vì sự hạnh phúc khi có chiếc xe đạp vẫn còn trong tâm trí tôi. nhưng vài ngày sau đó, tôi cảm thấy không thoải má, tôi nghĩ về những thứ như: " tại sao tôi phải chờ anh ấy sau giờ học" , " xe của tôi sẽ hỏng mất vì trọng lượng của hai người quá nặng đối với chiếc xe đạp". những suy nghĩ đó cứ xuất hiện trong đầu tôi và cuối cùng tôi dần tránh xa anh ấy, ít nói chuyện với Nam hơn. vào một ngày nọ, tôi quyết định không ghé qua nhà anh ấy để chở anh ấy đi học nữa, tôi đến lớp sớm hơn bình thường.
đang được dịch, vui lòng đợi..
