Hà Nội. Một ngày nắng. Bước xuống xe khách với bao hồ hởi và lo lắng t dịch - Hà Nội. Một ngày nắng. Bước xuống xe khách với bao hồ hởi và lo lắng t Anh làm thế nào để nói

Hà Nội. Một ngày nắng. Bước xuống x

Hà Nội. Một ngày nắng.
Bước xuống xe khách với bao hồ hởi và lo lắng trong lòng. Ấy là ngày tôi gửi gắm bao khát vọng trẻ vào Học viện Kỹ thuật Quân sự. Nhủ thầm: “Một thế giới khác đã mở ra…”
Thấm thoát đã hơn 3 năm, kể từ ngày đầu tiên đi học ấy, những ngày mà tôi như đứa trẻ lọt thỏm giữa thủ đô Hà Nội. Tôi đã từng mơ rất nhiều về Hà Nội, về trái tim của Tổ quốc, với nhiều nét đẹp, và nhiều điều thú vị để mình khám phá. Nhưng vẫn không mơ hết giấc mơ về những năm tháng trên giảng đường đại học này.
Những năm tháng sinh viên bắt đầu thật bỡ ngỡ nhưng cũng đầy thú vị. Không còn là phấn trắng bảng đen nhỏ bé như thời còn học sinh, thay vào đó là những lớp học với sức chứa cả trăm sinh viên, với màn hình đèn chiếu, với bài giảng điện tử, khiến không ít ánh mắt xoay tròn vì thích thú. Đặc biệt hơn, là năm học đầu tiên chúng tôi được sống và học tập trong ký túc xá của Học viện với những công trình còn dang dở. Tọa lạc ở khu Xuân Phương - Bắc Từ Liêm – Hà Nội, khu ký túc xá với giảng đường 15 tầng đã in dấu bao kỷ niệm của lũ sinh viên năm đầu còn ngơ ngác như chúng tôi. Nhớ những bữa cơm sinh viên đầu tiên, đã nhanh chóng làm thân với mấy cô nhà bếp, trong đó có cả “u” nữa. Nhớ những chiều đi dạo ngoài vườn rau, hay hóng gió trên tầng thượng. Nhớ những hôm đi tập võ vovinam về, người đau nhức, mà thấy tinh thần lên cao lạ. Và, hẳn là không quên vụ ngắm mưa sao băng trong ký túc xá, thức tới tận 4h sáng mà chẳng có ánh sao nào vụt qua, ngoài ánh đèn tàu, với vài ba em chuột cống...
Nhớ rất nhớ…
Hình 1. Khu Xuân Phương - Học viện Kỹ thuật Quân sự - những ngày đầu.
Năm thứ hai, chúng tôi chuyển về học ở trung tâm của Học viện – khu A. Giảng đường rộng hơn, và tình thầy trò cũng mênh mông không kém. Cuộc sống xa nhà của tôi nói riêng và của những sinh viên khác nói chung trở nên dễ dàng hơn nhờ vào sự quan tâm, chia sẻ, gần gũi của bạn bè…
Có lẽ là vì tôi theo học ngành kỹ thuật nên đi đâu tôi cũng chỉ tiếp xúc với con trai là chính. Mọi người đều tưởng khô khan là bản chất vốn có của những ai theo học ngành Công nghệ thông tin như tôi, nhưng trái lại vượt qua chút bỡ ngỡ ban đầu, chúng tôi nhanh chóng hòa nhập tự nhiên vào màu xanh của trường để gắn bó, gần gũi, thân tình với nhau. Nhiều khi tự dưng bao hình ảnh về những đêm văn nghệ với ánh lửa bập bùng và cả những ngày nắng cháy rát da mà vẫn cười toe toét trong màu áo xanh tình nguyện…thoáng phút hiện lên sống động trong tôi.

Hình 2. Chuyến đi tình nguyện Trung thu cho em - Đà Bắc - Hòa Bình - SV MTA
Bởi lẽ đó...
Ở nơi đây…
Tôi yêu những màu xanh. Xanh màu áo lính. Xanh màu xanh tình nguyện. Sân bóng xanh những hôm đi cổ vũ nhà “Tin” đá bóng. Xanh những hàng cây, che bóng mát những con đường. Và, xanh những khoảng trời ngày nắng.

Hình 3. MTA - Một ngày nắng
Tôi yêu H9, H5. Những phòng học thân yêu.
Tôi yêu sảnh H9, những giờ giải lao ngắn ngủi và ôn bài cùng những người đồng hành “lắm chuyện”.
Yêu cả mấy căng tin trong trường – những phút giây trà đá Học viện.
Và,
Yêu lắm cái tên MTA.
Để,
Đi đâu cũng sẽ tự hào mà tuyên bố rằng – tôi là một sinh viên Học viện Kỹ thuật quân sự.

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Hà Nội. Một ngày nắng. Bước xuống xe khách với bao hồ hởi và lo lắng trong lòng. Ấy là ngày tôi gửi gắm bao khát vọng trẻ vào Học viện Kỹ thuật Quân sự. Nhủ thầm: “Một thế giới khác đã mở ra…”Thấm thoát đã hơn 3 năm, kể từ ngày đầu tiên đi học ấy, những ngày mà tôi như đứa trẻ lọt thỏm giữa thủ đô Hà Nội. Tôi đã từng mơ rất nhiều về Hà Nội, về trái tim của Tổ quốc, với nhiều nét đẹp, và nhiều điều thú vị để mình khám phá. Nhưng vẫn không mơ hết giấc mơ về những năm tháng trên giảng đường đại học này. Những năm tháng sinh viên bắt đầu thật bỡ ngỡ nhưng cũng đầy thú vị. Không còn là phấn trắng bảng đen nhỏ bé như thời còn học sinh, thay vào đó là những lớp học với sức chứa cả trăm sinh viên, với màn hình đèn chiếu, với bài giảng điện tử, khiến không ít ánh mắt xoay tròn vì thích thú. Đặc biệt hơn, là năm học đầu tiên chúng tôi được sống và học tập trong ký túc xá của Học viện với những công trình còn dang dở. Tọa lạc ở khu Xuân Phương - Bắc Từ Liêm – Hà Nội, khu ký túc xá với giảng đường 15 tầng đã in dấu bao kỷ niệm của lũ sinh viên năm đầu còn ngơ ngác như chúng tôi. Nhớ những bữa cơm sinh viên đầu tiên, đã nhanh chóng làm thân với mấy cô nhà bếp, trong đó có cả “u” nữa. Nhớ những chiều đi dạo ngoài vườn rau, hay hóng gió trên tầng thượng. Nhớ những hôm đi tập võ vovinam về, người đau nhức, mà thấy tinh thần lên cao lạ. Và, hẳn là không quên vụ ngắm mưa sao băng trong ký túc xá, thức tới tận 4h sáng mà chẳng có ánh sao nào vụt qua, ngoài ánh đèn tàu, với vài ba em chuột cống...Nhớ rất nhớ…
Hình 1. Khu Xuân Phương - Học viện Kỹ thuật Quân sự - những ngày đầu.
Năm thứ hai, chúng tôi chuyển về học ở trung tâm của Học viện – khu A. Giảng đường rộng hơn, và tình thầy trò cũng mênh mông không kém. Cuộc sống xa nhà của tôi nói riêng và của những sinh viên khác nói chung trở nên dễ dàng hơn nhờ vào sự quan tâm, chia sẻ, gần gũi của bạn bè…
Có lẽ là vì tôi theo học ngành kỹ thuật nên đi đâu tôi cũng chỉ tiếp xúc với con trai là chính. Mọi người đều tưởng khô khan là bản chất vốn có của những ai theo học ngành Công nghệ thông tin như tôi, nhưng trái lại vượt qua chút bỡ ngỡ ban đầu, chúng tôi nhanh chóng hòa nhập tự nhiên vào màu xanh của trường để gắn bó, gần gũi, thân tình với nhau. Nhiều khi tự dưng bao hình ảnh về những đêm văn nghệ với ánh lửa bập bùng và cả những ngày nắng cháy rát da mà vẫn cười toe toét trong màu áo xanh tình nguyện…thoáng phút hiện lên sống động trong tôi.

Hình 2. Chuyến đi tình nguyện Trung thu cho em - Đà Bắc - Hòa Bình - SV MTA
Bởi lẽ đó...
Ở nơi đây…
Tôi yêu những màu xanh. Xanh màu áo lính. Xanh màu xanh tình nguyện. Sân bóng xanh những hôm đi cổ vũ nhà “Tin” đá bóng. Xanh những hàng cây, che bóng mát những con đường. Và, xanh những khoảng trời ngày nắng.

Hình 3. MTA - Một ngày nắng
Tôi yêu H9, H5. Những phòng học thân yêu.
Tôi yêu sảnh H9, những giờ giải lao ngắn ngủi và ôn bài cùng những người đồng hành “lắm chuyện”.
Yêu cả mấy căng tin trong trường – những phút giây trà đá Học viện.
Và,
Yêu lắm cái tên MTA.
Để,
Đi đâu cũng sẽ tự hào mà tuyên bố rằng – tôi là một sinh viên Học viện Kỹ thuật quân sự.

đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Hà Nội. Một ngày nắng.
Bước xuống xe khách với bao hồ hởi và lo lắng trong lòng. Ấy là ngày tôi gửi gắm bao khát vọng trẻ vào Học viện Kỹ thuật Quân sự. Nhủ thầm: “Một thế giới khác đã mở ra…”
Thấm thoát đã hơn 3 năm, kể từ ngày đầu tiên đi học ấy, những ngày mà tôi như đứa trẻ lọt thỏm giữa thủ đô Hà Nội. Tôi đã từng mơ rất nhiều về Hà Nội, về trái tim của Tổ quốc, với nhiều nét đẹp, và nhiều điều thú vị để mình khám phá. Nhưng vẫn không mơ hết giấc mơ về những năm tháng trên giảng đường đại học này.
Những năm tháng sinh viên bắt đầu thật bỡ ngỡ nhưng cũng đầy thú vị. Không còn là phấn trắng bảng đen nhỏ bé như thời còn học sinh, thay vào đó là những lớp học với sức chứa cả trăm sinh viên, với màn hình đèn chiếu, với bài giảng điện tử, khiến không ít ánh mắt xoay tròn vì thích thú. Đặc biệt hơn, là năm học đầu tiên chúng tôi được sống và học tập trong ký túc xá của Học viện với những công trình còn dang dở. Tọa lạc ở khu Xuân Phương - Bắc Từ Liêm – Hà Nội, khu ký túc xá với giảng đường 15 tầng đã in dấu bao kỷ niệm của lũ sinh viên năm đầu còn ngơ ngác như chúng tôi. Nhớ những bữa cơm sinh viên đầu tiên, đã nhanh chóng làm thân với mấy cô nhà bếp, trong đó có cả “u” nữa. Nhớ những chiều đi dạo ngoài vườn rau, hay hóng gió trên tầng thượng. Nhớ những hôm đi tập võ vovinam về, người đau nhức, mà thấy tinh thần lên cao lạ. Và, hẳn là không quên vụ ngắm mưa sao băng trong ký túc xá, thức tới tận 4h sáng mà chẳng có ánh sao nào vụt qua, ngoài ánh đèn tàu, với vài ba em chuột cống...
Nhớ rất nhớ…
Hình 1. Khu Xuân Phương - Học viện Kỹ thuật Quân sự - những ngày đầu.
Năm thứ hai, chúng tôi chuyển về học ở trung tâm của Học viện – khu A. Giảng đường rộng hơn, và tình thầy trò cũng mênh mông không kém. Cuộc sống xa nhà của tôi nói riêng và của những sinh viên khác nói chung trở nên dễ dàng hơn nhờ vào sự quan tâm, chia sẻ, gần gũi của bạn bè…
Có lẽ là vì tôi theo học ngành kỹ thuật nên đi đâu tôi cũng chỉ tiếp xúc với con trai là chính. Mọi người đều tưởng khô khan là bản chất vốn có của những ai theo học ngành Công nghệ thông tin như tôi, nhưng trái lại vượt qua chút bỡ ngỡ ban đầu, chúng tôi nhanh chóng hòa nhập tự nhiên vào màu xanh của trường để gắn bó, gần gũi, thân tình với nhau. Nhiều khi tự dưng bao hình ảnh về những đêm văn nghệ với ánh lửa bập bùng và cả những ngày nắng cháy rát da mà vẫn cười toe toét trong màu áo xanh tình nguyện…thoáng phút hiện lên sống động trong tôi.

Hình 2. Chuyến đi tình nguyện Trung thu cho em - Đà Bắc - Hòa Bình - SV MTA
Bởi lẽ đó...
Ở nơi đây…
Tôi yêu những màu xanh. Xanh màu áo lính. Xanh màu xanh tình nguyện. Sân bóng xanh những hôm đi cổ vũ nhà “Tin” đá bóng. Xanh những hàng cây, che bóng mát những con đường. Và, xanh những khoảng trời ngày nắng.

Hình 3. MTA - Một ngày nắng
Tôi yêu H9, H5. Những phòng học thân yêu.
Tôi yêu sảnh H9, những giờ giải lao ngắn ngủi và ôn bài cùng những người đồng hành “lắm chuyện”.
Yêu cả mấy căng tin trong trường – những phút giây trà đá Học viện.
Và,
Yêu lắm cái tên MTA.
Để,
Đi đâu cũng sẽ tự hào mà tuyên bố rằng – tôi là một sinh viên Học viện Kỹ thuật quân sự.

đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: