Three + FourThreeAn hour goes by very fast, and I seem to have a lot of common topics, moreover also good on how to regulate the air while talking. That Mr. lui has, body form, also makes me convinced. Although there are some at feels you are to me, but I still generally pretty good."The U.S., allow me calling you." Lee eyes looked at me a little hot, "do not know if I have the honor to invite you for dinner?"I watch the clock, were 5 and a half hours, sailings nodded. Back suddenly heard bells resound Mobile wide-eyed. Lee looked at me smiling laughing sorry, pulled the phone out."Alo? So why? Are! Don't rush, I'm coming! " You take off your phone, that little guilty looking at me, "sorry! The company has a number of things need you immediately back to handle! "."You have the just go ahead!" I generously blooming smile."Thank you!" I have little relationship I look, says: "in the evening I will call for you!".Nhìn bóng dáng cao lớn của anh biến mất ở cửa, tôi nhẹ nhàng thở ra, phải duy trì nụ cười thục nữ quả thực mệt muốn chết! Nhưng trong lòng vẫn không kìm chế được mà vui sướng. Không ngờ tôi lại gặp được người đàn ông có điều kiện tốt như vậy. Đúng là vận cứt chó, ha ha ha!Nhưng nghĩ đến biểu hiện quá mức ân cần, cùng đôi mắt âm nhu của anh, vẫn khiến cho tôi có chút không thoải mái.Dù sao trong lòng vẫn rất vui vẻ, tôi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Nguyệt Toa: "Nguyệt Toa! Mình vừa gặp anh chàng Lý Minh kia!""A? Sao rồi sao rồi? Có tốt như trong tư liệu không?" Đầu bên kia điện thoại – giọng nói của Nguyệt Toa chợt phóng đại."Ừ, rất tốt!" Tôi nở nụ cười mỹ mãn, "Không thể tưởng được loại đàn ông cực phẩm như vậy lại bị mình bắt được ! Ha ha ha! Nguyệt Toa, cậu không biết vừa rồi mình biểu hiện thục nữ thế nào đâu!"Nguyệt Toa ở đầu bên kia cũng cười ha ha. Có lẽ giọng tôi quá kiêu ngạo cùng khủng bố, nên có mấy nhân viên cùng khách hàng trong cửa hàng đều mỉm cười nhìn tôi. Tôi đỏ mặt hạ thấp giọng, mọi người chung quanh thiện ý quay đầu đi không nhìn tôi nữa.I disconnected the telephone, shy face increasingly hot.Absent-minded eyes of Islands across the corner of the cafe, my heart.The table outside my way about four years meters have a man is staring at me. British designs seem very high, thick wide shoulder along two long slender legs. He sat there, first team caps for gray, almost all of the faces are hidden in the dark. Actually, I've been consistent from the time to pay attention to the man has demon this Hetero compound gas. But when you're reading the newspaper, bowing not clearly see the face just to feel his air has some awful people.But now, his head hung evil yeah, bright eyes, cold expression as torch look I didn't blink an eye. That angle, just manual clearly see his face, his eyes clearly.My phone suddenly fell to the table. The heart beats more quickly. Oh Oh! The other face is certain of is he kidding me heaven! Until now I never see the faces of terrorism again makes people fooled like that!Người đàn ông kia khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt cân xứng, lông mày đậm, mắt đen, làn da màu lúa mạch. Đường cong khuôn mặt tuyệt đẹp, góc cạnh rõ ràng, mặt mày mũi môi, chỗ nào cũng lộ ra sự lạnh lẽo cùng trầm tĩnh. Không quá tuấn tú, lại khí thế khiếp người. Nhưng vết sẹo bên phải khuôn mặt, làm cho khí thế uy nghiêm biến thành khủng bố. Một vết sẹo đỏ thẫm to như ngón út từ dưới khóe mắt uốn lượn đến má bên phải, giống như chia nửa khuôn mặt bên phải thành hai khối, quỷ dị mà dữ tợn. .Có lẽ là người của hắc đạo, có lẽ là biến thái. . . .Tôi hít một ngụm khí lạnh, bỗng nhiên đứng bật dậy, vì người đàn ông khủng bố kia đang từ từ đi về phía tôi."Tiểu thư, Tôi. . . Có thể nói chuyện với cô được không?" Anh ngồi xuống trước mặt tôi, vẻ tối tăm cùng hưng phấn trên mặt đan vào nhau tạo thành thần sắc phức tạp, mà giọng nói của anh cũng khàn khàn khó nghe giống như bị ô tô nghiền qua, làm cho người ta buồn nôn.Tôi trừng mắt lườm người đàn ông này một cái, cầm túi xách cùng áo khoác đi. Ai mà ngờ được đi xem mắt còn gặp phải biến thái? Không dám hy vọng xa vời có người có đạo đức công cộng tốt bụng cứu tôi, tự cứu lấy mình là phương châm số một của tôi. .Chạy thẳng ra cửa Starbucks, trốn vào ngõ nhỏ cách đó khoảng bốn năm mươi mét. Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang định đứng lên trở về xem, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn mà khủng bố từ phía sau truyền đến: "Tiểu thư,. . . Vì sao cô lại chạy? Là sợ khuôn mặt của tôi sao? Hay là cô. . . chột dạ?"Tôi trong đầu chỉ có ba chữ: chết,chắc,rồi! Bốn."Anh đừng có lại đây, đừng có lại đây!" Tôi vung túi xách trong tay, đánh lên người anh.Nhìn tôi giương nanh múa vuốt, người đàn ông khủng bố này nhíu mày khiến vết thương trên mặt càng kinh khủng."Cô làm gì?!" Anh hét lớn một tiếng, gần như khiến tôi thủng màng nhĩ. Nước mắt lập tức trào ra, tôi cũng dùng âm lượng tương tự quát: "Anh dám động vào tôi, tôi sẽ báo
đang được dịch, vui lòng đợi..