Hôm ấy là một buổi tối cuối tuần , trời đầy sao và gió thì dịu nhẹ .Tôi nằm trên trần nhà mơ mộng đếm những vì sao . Bỗng nhiên tôi thấy cả không gian như bừng sáng . Trong vầng hào quang sáng lấp lánh , ông nội tôi cười hiền từ bước về phía tôi . Tôi sung sướng đến nghẹt thở ngắm nhìn gương mặt phúc hậu , hồng hào và mái tóc bạc phơ của người ông nội mà yêu quí . Ông nội tôi vẫn thế : dáng người cao đậm , bộ quân phục giản dị và cái nhìn trìu mến ! Tôi ngồi bên ông nội , tay nắm bàn tay của ông nội ,tận hưởng niềm vui được nâng niu như thuở còn thơ bé … Tôi muốn hỏi những ngày qua ông nội sống như thế nào ? Ông nội ở đâu ? Ông nội có nhớ đến gia đình không … Tôi muốn hỏi nhiều chuyện nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu cả .Ông nội kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích mà ngày xưa ông nội vẫn kể . Giọng ông nội vẫn thế : rủ rỉ , trầm và ấm . Ông nội hỏi tôi chuyện học hành , kiểm tra sách vở của tôi . Đôi mày ông nội nhíu lại khi thấy tôi viết những trang vở cẩu thả . Ông nội không trách mà chỉ ân cần khuyên nhủ tôi cố gắng học tập chăm chỉ hơn . Ông nội nhìn tôi rất lâu bằng cái nhìn bao dung và khích lệ . Ông nội còn bảo những khát vọng mà ông nội làm dang dở , cháu hãy giúp ông nội biến nó thành hiện thực . Những khát vọng ấy ông nội ghi lại cả trong trang giấy này . Muốn làm được điều ấy chỉ có con đường học tập mà thôi …
đang được dịch, vui lòng đợi..