khi ông ấy vẫn còn sống, đây là bài hát yêu thích nhất của ông ấy. ông ấy nghe đi nghe lại nhiều đến nỗi một hôm tôi đi học về muộn và vô cùng mệt mỏi và nghe thấy tiếng bài hát buồn bã này tôi đã mắng ông ấy, " sao bố suốt ngày nghe bài này, tôi phát chán vì nghe thấy tiếng bài hát ấy từ phía xa nhà " , ông không nói gì im lặng và đi tắt cái đĩa đang quay rồi mỉm cười bảo " con ăn gì chưa ?tối hôm đấy tôi đã không ăn cơm. tôi tắt đèn đi ngủ sớm và sáng hôm sau tôi bỏ học. vì tôi không thể đến trường với đôi mắt sưng vì khóc cả đêm và vô cùng hối hận những gì tôi đã nói với ông ấy
đang được dịch, vui lòng đợi..
