Khi di chuyển bằng xe máy từ Sapa ra thành phố Lào Cai, chúng tôi đã t dịch - Khi di chuyển bằng xe máy từ Sapa ra thành phố Lào Cai, chúng tôi đã t Anh làm thế nào để nói

Khi di chuyển bằng xe máy từ Sapa r

Khi di chuyển bằng xe máy từ Sapa ra thành phố Lào Cai, chúng tôi đã từ bỏ ý định dừng lại chụp ảnh và quan sát ở một số khung cảnh. Vẫn cung đường ấy nhưng khi nhìn cận cảnh, nó không còn sức hấp dẫn như ấn tượng ban đầu. Có thể do chúng tôi đã thấy, được đi qua những nơi đẹp hơn, hùng vĩ hơn, bát ngát hơn nhưng điều quan trọng là tôi nhận thấy mọi thứ không còn nguyên vẹn nét tự nhiên nữa. Tôi ứa nước mắt xúc động trước một cảnh tượng bình dị mà lâu lắm mới thấy: những đứa trẻ tắm dưới con suối trong vắt và bên cạnh đó, vài người lớn đem cả xe máy ra giữa suối để rửa. Nhưng ở đoạn trước và đoạn sau, vài công trình thủy điện đang thi công. Đồi bị cào bới loang lổ. Đất đá vung vãi khắp nơi. Những ngọn đồi bị san bằng, suối bị ngăn dòng. Không biết là cảnh tượng chúng tôi vừa thấy trong buổi chiều yên bình này sẽ còn tồn tại bao lâu khi những công trình thủy điện kia hoàn thành và đi vào hoạt động.

Trong quá trình viết bài này, tôi có lên mạng và đọc được khá nhiều bài báo cách đây dăm năm nói về việc xây dựng thủy điện bừa bãi làm mất cảnh quan, phá vở vẻ đẹp nguyên sơ, đe dọa cuộc sống của người dân tộc ở Sapa, nhất là ở khu vực xã Lao Chải, Trung Chải khu vực thung lũng Mường Hoa. Lúc trưa, khi tôi hỏi về tên công trình thủy điện đang xây dựng trên đường chúng tôi qua, bạn đồng hành của tôi có lên mạng search và lo lắng rồi đến một lúc Sapa chẳng còn suối, chẳng còn ruộng bậc thang nữa. Tôi nghĩ sẽ không đến mức như vậy nhưng sẽ chẳng còn đâu nét đẹp tự nhiên, hoang sơ của Sapa nữa. Bây giờ đến thung lũng Mường Hoa, bãi đá cổ, đến bản Hồ, chúng tôi cũng thấy nhiều thứ rạn nứt, nhiều mất mát, đổi thay so với những gì chúng tôi tìm hiểu được về vẻ đẹp trước đây. Những con suối không còn trong vắt và đầy ăm ắp nước nữa. Ruộng bậc thang phụ thuộc nhiều vào nước trời và dù giữa mùa đổ nước thì cũng còn đâu đó nhiều khu ruộng khô khốc. Rừng ngày một thưa vắng mà chỉ toàn thấy đồi cây bụi hoặc trơ khấc nâu đỏ, trọc lốc vì chưa đến mùa nương rẫy. Thị trấn Sapa giờ cũng chẳng còn là thành phố trong sương mù nữa vì không có rừng thông bao quanh. Buổi trưa, nắng nóng cũng thiêu đốt chứ không hoàn toàn mát mẻ, trong lành như bao người tưởng tượng. Tìm được một thoáng yên bình ở thị trấn đúng mùa cao điểm du lịch thực sự khó như lên trời. Phương cách cuối cùng của tôi và bạn đồng hành là chọn đi ngủ muộn, cùng dạo một vòng hồ vào buổi khuya, để tận hưởng một chút không khí tĩnh lặng, êm ái, bình yên, hoang sơ của thị trấn miền sơn lâm.

Và hành trình leo Fanxipang vẫn là hành trình thử thách với bao hứa hẹn chinh phục của các bạn trẻ, những người muốn khám phá thực sự. Nhưng giờ cả Fanxipang cũng sắp hoàn thàn cáp treo thì không biết Sapa còn gì nguyên vẹn, trong trắng. Có thể vì nhiều mục đích khác nhau, nhất là kinh tế, nhưng tôi thấy thật nghịch lý và nực cười ở một xứ phát triển du lịch sinh thái, văn hóa lại luôn dùng cáp treo. Những người bỏ ra một khoản tiền để lên đỉnh Fan bằng cáp treo sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? Họ chỉ là một lũ hợm hĩnh chụp vài tấm ảnh khoe khoang mình đứng ở đỉnh nóc nhà Đông Dương. Họ đâu biết được niềm hạnh phúc, đam mê, sung sướng cực điểm của những người đi cả một quá trình chinh phục chứ không phải lên đến đỉnh. Những kẻ đó, theo cái nhìn của mình, chẳng khác nào những kẻ nhiều tiền, thích gái đẹp và đi theo kiểu “tàu nhanh”, “bóc bánh trả tiền” khoe thành tích chinh phục giả mạo. Còn nhà tổ chức thì không khác gì mụ tú bà chỉ khác thác cái vốn có của người đẹp, để mua vui cho triệu triệu khách làng chơi thượng vàng hạ cám mà chẳng hề đếm xỉa đến danh dự, vẻ đẹp bản thể của nàng Hoàng Liên. Số phận nàng có vẻ sắp giống số phận cô Kiều ý nhỉ? Hoặc giả, lạc quan hơn thì nàng sẽ giống công chúa ngủ trong rừng, mãi mãi chờ hoàng tử đến đánh thức, để biết nàng đẹp lỗng lẫy như thế nào? Tại sao thay vì những dự án kiểu ăn xổi như thế lại không đầu tư cho những thứ thiết thực hơn: đường giao thông vào các bản làng, địa điểm tham quan, du lịch. Đi đến những điểm du lịch ở Sapa tôi thực sự choáng vì đường vào quá xấu, lở lói, xóc như rung lò xo, khiến bạn đồng hành của tôi làm rơi mất cả chìa khóa con wave anpha lúc nào không hay.

Cùng số phận với thiên nhiên, những bản làng dân tộc ở quanh thị trấn Sapa có làm du lịch đang phải đối mặt với tình cảnh đánh mất linh hồn, bản sắc. Ở bài viết trước, tôi có nói đến những đứa trẻ đi bán hàng rong, chèo kéo, sống bi kịch của trẻ đường phố, và còn không biết bao nhiêu người dân tộc khác bán mặt cho đường, cho bụi, cho thị phi để bán hàng dọc đường, làm nên tình trạng hỗn loạn thật giả, vàng thau của hàng hóa, sản vật. Thay vì đeo bám, nài nỉ khách, những đứa trẻ hoàn toàn có thể làm được một việc gây thiện cảm rất lớn: dẫn đường, chỉ đường cho khách vào bản, thậm chí dẫn khách về nhà, giới thiệu về quê hương, xứ sở của mình. Có thể chúng tôi đi vào dịp lễ nên không gặp được những con người như thế, nhưng nếu thực sự làm chuyên nghiệp, mang theo sự hiếu khách thì chắc chắn đông đến thế nào cũng vẫn có, vẫn thấy, ít nhất là những nụ cười, là những lời chỉ dẫn nhiệt tình, những sự thân thiện với khách xa, điều tôi được tận hưởng khi đến những bản làng xa xôi của người dân tộc mà không hề dính dáng gì đến du lịch.

Nhìn theo một khía cạnh khác, dẫu có muốn nói, muốn giới thiệu cho khách thì chắc gì những đứa trẻ, kể cả người lớn có đủ vốn tri thức, hiểu biết về văn hóa, phong tục bản địa để nói. Đến những thế hệ ngày nay, nhiều giá trị chỉ còn sống trên sách vở và ký ức, nhất là cái gọi là chợ tình Sapa. Và từ cái nếp sinh hoạt ấy nhìn rộng ra thì nhiều giá trị văn hóa khác cũng vậy. Điều này tương tự như vấn đề cuả Ấn Độ mà Paul Theroux đã viết trong cuốn du ký “Phương Đông lướt ngoài cửa sổ” mà tôi có đọc: Người Ấn Độ không biết về văn hóa của mình, kể cả về Ấn Độ giáo. Người Việt ta giờ cũng thế, có khác gì đâu. Đơn giản là vì khi những thế hệ sau sinh ra thì bao giá trị quý của cộng đồng, dân tộc đã hoàn toàn vắng bóng, hoặc chỉ còn là “một thời vang bóng”. Khi giá trị văn hóa, phong tục không gắn với môi trường sản sinh, gìn giữ, diễn xướng thì nó sẽ chết, hoặc chỉ tồn tại như một cái xác khô của hiện vật bảo tàng mà thôi. Trách gì những bản dân tộc vùng cao bị thương mại hóa do du lịch, ngay cả những thứ được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể, được tổ chức linh đình để tôn vinh thì cũng chỉ là cái xác, cái mặt nạ hoa hòe, hoa sói, trong khi thần thái, linh hồn đã không còn. Điều này tôi đã cảm nhận rất thấm trong chuyến đi hội Lim năm trước, để tìm kiếm chút dư âm của văn hóa quan họ.

Cho nên chúng tôi không có ý tưởng ngủ lại ở một bản nào gần Sapa để có trải nghiệm sống cùng đồng bào cả, dẫu chúng tôi thấy nhiều du khách lựa chọn như vậy. Đơn giản vì tôi không có cảm nhận là được sống đúng nghĩa cuộc sống ở một bản làng miền xa xôi, ở một nơi còn man dại, hồn nhiên. Lúc nào, ở những bản chúng tôi qua gần Sapa cũng sặc mùi dịch vụ du lịch theo quy luật cung cầu. Tôi không có cảm giác được là một người khách, rồi hòa mình trong đời sống tự nhiên nhất của những người bản địa, điều tôi đã được trải trong chuyến đi trước ở Tà Xùa, và sau đó là Y Tý. Mọi hình thức vẫn vẹn nguyên đầy đủ nhưng tinh thần, nhất là cái tình thì lại bé mọn, ít ỏi vô cùng. Bao vẻ đẹp nguyên sơ, xa ngái, kỳ vĩ của cảnh vật, nét thuần hậu, chất phác của phong tục và lòng người ở Sapa có lẽ chỉ còn trong một giấc mơ, một hoài niệm đầy lãng mạn về cái thuở ban đầu, buổi hồng hoang. Đó là một giấc mộng đẹp về cái thời khác của ngày xưa, đã thành ngày xa, và sẽ thành ảo ảnh của những ẩn ức dân tộc của bao con người vong thân, hoang mang vì mất bản thể, lạc loài vì đặc điểm thiểu số của mình trong đám đông hỗn tạp, lai căng.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
When moved by motorbike from Sapa, Lao Cai city, we have abandoned the intention to stop taking pictures and observe in some scenery. Does sugar supply still but when seen close-up, it is no longer attractive as the original impression. Maybe because we have seen, was passing through the place more beautiful, more majestic, more orderly Bowl but the important thing is that I get to see everything not intact natural definition. I ứa tears touched an idyllic scene that long gone: the kids a bath under the Creek waters and besides, few adults give motorcycles between the streams to wash. But in the previous paragraph and the following paragraph, several hydroelectric works under construction. The Hill was scraping by patchy. Rock swing fucking all over the place. The hills were leveled, streams were dammed. Do not know is the spectacle we've seen in this peaceful afternoon will exist shortly after the firm kia completed and put into operation.Trong quá trình viết bài này, tôi có lên mạng và đọc được khá nhiều bài báo cách đây dăm năm nói về việc xây dựng thủy điện bừa bãi làm mất cảnh quan, phá vở vẻ đẹp nguyên sơ, đe dọa cuộc sống của người dân tộc ở Sapa, nhất là ở khu vực xã Lao Chải, Trung Chải khu vực thung lũng Mường Hoa. Lúc trưa, khi tôi hỏi về tên công trình thủy điện đang xây dựng trên đường chúng tôi qua, bạn đồng hành của tôi có lên mạng search và lo lắng rồi đến một lúc Sapa chẳng còn suối, chẳng còn ruộng bậc thang nữa. Tôi nghĩ sẽ không đến mức như vậy nhưng sẽ chẳng còn đâu nét đẹp tự nhiên, hoang sơ của Sapa nữa. Bây giờ đến thung lũng Mường Hoa, bãi đá cổ, đến bản Hồ, chúng tôi cũng thấy nhiều thứ rạn nứt, nhiều mất mát, đổi thay so với những gì chúng tôi tìm hiểu được về vẻ đẹp trước đây. Những con suối không còn trong vắt và đầy ăm ắp nước nữa. Ruộng bậc thang phụ thuộc nhiều vào nước trời và dù giữa mùa đổ nước thì cũng còn đâu đó nhiều khu ruộng khô khốc. Rừng ngày một thưa vắng mà chỉ toàn thấy đồi cây bụi hoặc trơ khấc nâu đỏ, trọc lốc vì chưa đến mùa nương rẫy. Thị trấn Sapa giờ cũng chẳng còn là thành phố trong sương mù nữa vì không có rừng thông bao quanh. Buổi trưa, nắng nóng cũng thiêu đốt chứ không hoàn toàn mát mẻ, trong lành như bao người tưởng tượng. Tìm được một thoáng yên bình ở thị trấn đúng mùa cao điểm du lịch thực sự khó như lên trời. Phương cách cuối cùng của tôi và bạn đồng hành là chọn đi ngủ muộn, cùng dạo một vòng hồ vào buổi khuya, để tận hưởng một chút không khí tĩnh lặng, êm ái, bình yên, hoang sơ của thị trấn miền sơn lâm.Và hành trình leo Fanxipang vẫn là hành trình thử thách với bao hứa hẹn chinh phục của các bạn trẻ, những người muốn khám phá thực sự. Nhưng giờ cả Fanxipang cũng sắp hoàn thàn cáp treo thì không biết Sapa còn gì nguyên vẹn, trong trắng. Có thể vì nhiều mục đích khác nhau, nhất là kinh tế, nhưng tôi thấy thật nghịch lý và nực cười ở một xứ phát triển du lịch sinh thái, văn hóa lại luôn dùng cáp treo. Những người bỏ ra một khoản tiền để lên đỉnh Fan bằng cáp treo sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? Họ chỉ là một lũ hợm hĩnh chụp vài tấm ảnh khoe khoang mình đứng ở đỉnh nóc nhà Đông Dương. Họ đâu biết được niềm hạnh phúc, đam mê, sung sướng cực điểm của những người đi cả một quá trình chinh phục chứ không phải lên đến đỉnh. Những kẻ đó, theo cái nhìn của mình, chẳng khác nào những kẻ nhiều tiền, thích gái đẹp và đi theo kiểu “tàu nhanh”, “bóc bánh trả tiền” khoe thành tích chinh phục giả mạo. Còn nhà tổ chức thì không khác gì mụ tú bà chỉ khác thác cái vốn có của người đẹp, để mua vui cho triệu triệu khách làng chơi thượng vàng hạ cám mà chẳng hề đếm xỉa đến danh dự, vẻ đẹp bản thể của nàng Hoàng Liên. Số phận nàng có vẻ sắp giống số phận cô Kiều ý nhỉ? Hoặc giả, lạc quan hơn thì nàng sẽ giống công chúa ngủ trong rừng, mãi mãi chờ hoàng tử đến đánh thức, để biết nàng đẹp lỗng lẫy như thế nào? Tại sao thay vì những dự án kiểu ăn xổi như thế lại không đầu tư cho những thứ thiết thực hơn: đường giao thông vào các bản làng, địa điểm tham quan, du lịch. Đi đến những điểm du lịch ở Sapa tôi thực sự choáng vì đường vào quá xấu, lở lói, xóc như rung lò xo, khiến bạn đồng hành của tôi làm rơi mất cả chìa khóa con wave anpha lúc nào không hay. Cùng số phận với thiên nhiên, những bản làng dân tộc ở quanh thị trấn Sapa có làm du lịch đang phải đối mặt với tình cảnh đánh mất linh hồn, bản sắc. Ở bài viết trước, tôi có nói đến những đứa trẻ đi bán hàng rong, chèo kéo, sống bi kịch của trẻ đường phố, và còn không biết bao nhiêu người dân tộc khác bán mặt cho đường, cho bụi, cho thị phi để bán hàng dọc đường, làm nên tình trạng hỗn loạn thật giả, vàng thau của hàng hóa, sản vật. Thay vì đeo bám, nài nỉ khách, những đứa trẻ hoàn toàn có thể làm được một việc gây thiện cảm rất lớn: dẫn đường, chỉ đường cho khách vào bản, thậm chí dẫn khách về nhà, giới thiệu về quê hương, xứ sở của mình. Có thể chúng tôi đi vào dịp lễ nên không gặp được những con người như thế, nhưng nếu thực sự làm chuyên nghiệp, mang theo sự hiếu khách thì chắc chắn đông đến thế nào cũng vẫn có, vẫn thấy, ít nhất là những nụ cười, là những lời chỉ dẫn nhiệt tình, những sự thân thiện với khách xa, điều tôi được tận hưởng khi đến những bản làng xa xôi của người dân tộc mà không hề dính dáng gì đến du lịch. Nhìn theo một khía cạnh khác, dẫu có muốn nói, muốn giới thiệu cho khách thì chắc gì những đứa trẻ, kể cả người lớn có đủ vốn tri thức, hiểu biết về văn hóa, phong tục bản địa để nói. Đến những thế hệ ngày nay, nhiều giá trị chỉ còn sống trên sách vở và ký ức, nhất là cái gọi là chợ tình Sapa. Và từ cái nếp sinh hoạt ấy nhìn rộng ra thì nhiều giá trị văn hóa khác cũng vậy. Điều này tương tự như vấn đề cuả Ấn Độ mà Paul Theroux đã viết trong cuốn du ký “Phương Đông lướt ngoài cửa sổ” mà tôi có đọc: Người Ấn Độ không biết về văn hóa của mình, kể cả về Ấn Độ giáo. Người Việt ta giờ cũng thế, có khác gì đâu. Đơn giản là vì khi những thế hệ sau sinh ra thì bao giá trị quý của cộng đồng, dân tộc đã hoàn toàn vắng bóng, hoặc chỉ còn là “một thời vang bóng”. Khi giá trị văn hóa, phong tục không gắn với môi trường sản sinh, gìn giữ, diễn xướng thì nó sẽ chết, hoặc chỉ tồn tại như một cái xác khô của hiện vật bảo tàng mà thôi. Trách gì những bản dân tộc vùng cao bị thương mại hóa do du lịch, ngay cả những thứ được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể, được tổ chức linh đình để tôn vinh thì cũng chỉ là cái xác, cái mặt nạ hoa hòe, hoa sói, trong khi thần thái, linh hồn đã không còn. Điều này tôi đã cảm nhận rất thấm trong chuyến đi hội Lim năm trước, để tìm kiếm chút dư âm của văn hóa quan họ. Cho nên chúng tôi không có ý tưởng ngủ lại ở một bản nào gần Sapa để có trải nghiệm sống cùng đồng bào cả, dẫu chúng tôi thấy nhiều du khách lựa chọn như vậy. Đơn giản vì tôi không có cảm nhận là được sống đúng nghĩa cuộc sống ở một bản làng miền xa xôi, ở một nơi còn man dại, hồn nhiên. Lúc nào, ở những bản chúng tôi qua gần Sapa cũng sặc mùi dịch vụ du lịch theo quy luật cung cầu. Tôi không có cảm giác được là một người khách, rồi hòa mình trong đời sống tự nhiên nhất của những người bản địa, điều tôi đã được trải trong chuyến đi trước ở Tà Xùa, và sau đó là Y Tý. Mọi hình thức vẫn vẹn nguyên đầy đủ nhưng tinh thần, nhất là cái tình thì lại bé mọn, ít ỏi vô cùng. Bao vẻ đẹp nguyên sơ, xa ngái, kỳ vĩ của cảnh vật, nét thuần hậu, chất phác của phong tục và lòng người ở Sapa có lẽ chỉ còn trong một giấc mơ, một hoài niệm đầy lãng mạn về cái thuở ban đầu, buổi hồng hoang. Đó là một giấc mộng đẹp về cái thời khác của ngày xưa, đã thành ngày xa, và sẽ thành ảo ảnh của những ẩn ức dân tộc của bao con người vong thân, hoang mang vì mất bản thể, lạc loài vì đặc điểm thiểu số của mình trong đám đông hỗn tạp, lai căng.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
When traveling by motorcycle from Sapa to Lao Cai city, we have abandoned the idea of posing for photographs and observations in some scenes. Still that same street, but when viewed close up, it is no longer attractive as a first impression. Maybe because we have seen, are going through the place more beautiful, more majestic, more immense, but it is important that I find everything is not intact any more natural definition. I shed tears touched an idyllic scene but far from that: bathing children under crystal clear springs and besides, few adults are putting motorcycles between stream to wash. But in upstream and downstream, several hydropower projects under construction. Hill was raked patchy. Rocks flying everywhere. The hills were razed, stream flow is prevented. Do not know what a sight we saw in this peaceful afternoon will exist as long as the other hydropower projects completed and put into operation. In the course of writing this article, I can go online and read numerous articles shavings year ago talking about the construction of hydroelectric indiscriminate loss of landscapes, pristine beauty disrupted, threatening the lives of the peoples in Sapa, especially in the social sector in Lao Chai, Central Chai Muong Hoa valley area. At noon, when I asked about the name of hydropower projects under construction on our way through, my companion and anxious search online and then once Sapa had no springs, no longer terraces too. I do not think so, but that means nothing where natural beauty, unspoiled by Sapa again. Now comes the Muong Hoa valley, the ancient stone circle, to the Lake, we also see a lot of things cracking, many losses, change from what we have learned about the beauty before. These streams are no longer full of warm clear water and more. Terraced fields dependent on rainfed and water is poured though mid season also many plot somewhere dry. Forests on a little deserted but changed shrubs or other pointing sepia, bald because less cultivation season. Sapa town is now also no longer the city of fog anymore because there is no surrounding pine forest. At noon, the scorching heat also not completely cool, fresh as everyone imagined. Finding a moment of tranquility in the town proper tourist high season really difficult as the sky. My last resort was chosen companion and go to bed late, and go round the lake at midnight, to enjoy a bit of serenity, quiet, peaceful, unspoilt town forest paint domain. And cruise climb Fanxipang remains challenging journey which promises to conquer the young people who want to discover the real. But both also nearing completion Fanxipang slings thàn not know what Sapa still intact, in white. There could be many different purposes, particularly in economics, but I find it paradoxical and ironic in a country developing eco-tourism, cultural, always use the cable. People spend an amount equal to the cable car to the top Fan will feel like? They are just a bunch of snobby pretentious take pictures himself standing at the top of the roof of Indochina. They did not know the happiness, passion, happy culmination of a process people go rather to conquer the summit. The guys that, under his gaze, as if the guys a lot of money, like beautiful girls and go in a "fast boat", "bread peel pay" boasted achievements forged conquer. But organizers are not unlike other pimps only capture the inherent beauty, to entertain their clients millions down bran gold upper but never cared much about the honor and beauty of her nature Hoang Contact. Her fate seems about to Natalie standard similar fate, right? Or, more optimistic, and she'll like the Sleeping Beauty, forever waiting prince to awaken, to know her how gorgeous? Why instead of eating away projects such type of investment is not for the more practical things: the roads leading to the villages, attractions, tours. Go to the attractions in Sapa I really stunned because the access road is too bad, leprous, as vibration damping springs, causing my companion took the key dropped the alpha wave without noticing. The same fate with nature, the minority villages around Sapa town tourist can do is face the situation lost soul and identity. In previous articles, I have said to the children go hawkers, soliciting, living the tragedy of street children, and still do not know how many other peoples sale items for sugar, for dusting, for non-market to sales along the way, make anarchy fake, gold brass of goods and commodities. Instead of clinging, pleaded guests, the kids absolutely can do a great job cozy: navigation, directions for visitors to publication, even leading guests home and introduce to their homeland, origin his department. Can we go on holiday should not meet people like that, but if you really do professionally, bring hospitality is sure how well east still, still seen, at least in the bud laugh, is the enthusiastic instruction, these far-friendly, which I enjoyed while in the remote villages of the nation, without nothing to do with tourism. Looking at another aspect , even if you want to say, want to show visitors what they make kids, or even adults have enough intellectual capital, cultural knowledge, customs and indigenous to say. By the generation of today, more valuable alive only on books and memories, especially the so-called love market in Sapa. And since the routine was widely considered to be many other cultural values ​​as well. This is similar to the problem that Paul Theroux of India wrote in his travelogue "Orient surf out the window," that I have read: The Indians do not know about their own culture, including about Hinduism. Vietnamese people always do that, there's nothing else. Simply because when the next generation was born, how your community values, ethnicity was completely absent, or only as "a yellow ball." When cultural values, customs not associated with production environment, preserve, oratorio, it will die, or exist only as a dry body of the museum exhibits only. Blame upland ethnic versions commercialized by tourism, even those that are recognized as intangible cultural heritage can be held to honor the solemnity is only the corpse, the mask luscious, floral wolf, while charisma, has no soul. This I have felt very permeable trip Lim festival in previous years, to find little echo of their culture. So we have no idea how to sleep again in a near Sapa to have the same life experiences All people, even though we saw many tourists choose so. Simply because I do not have to feel the true meaning of life is to live in a remote region village, somewhere still wild, spontaneous. When, in the past we also reeked near Sapa travel services under the laws of supply and demand. I do not feel as a guest, and then immersed in the natural life of the indigenous people, which I have been experiencing in the last trip in Ta Xua, and then the Y Ty. Everything is completely original form complete but mentally, especially the little ones love it again, extremely meager. How pristine beauty, from him, the scenery spectacular, behind the net definition, naive of customs and hearts in Sapa perhaps only in a dream, a romantic nostalgia for the beginning, the wild roses. It was a beautiful dream about the other times of yore, was a day away, and will the illusion of hidden national memory of how human alienation, confusion since losing the essence, because the characteristics of minority stray their number in the mob, hybrid.









đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: