Sáng nay, nhờ một bạn trên FB share bài “hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh” (hình như cái tựa là vậy vì tôi đọc đâu đó lâu rồi) thì lại muốn viết vì đoạn cuối họ nói rằng, hãy share nó vì biết đâu nó cứu được một cuộc hôn nhân nào đó. Tôi cũng viết bài này với một tâm thức như thế!
Khi tôi nghe tuồng cổ, họ hát rằng “… nhớ khi xưa chúng ta đã lạy nhau 03 lạy để gầy cuộc lương duyên”. Tôi mới nhớ ra nghi thức ấy trong ngày nên vợ nên chồng. Tôi là người theo Phật pháp, nhưng tôi vẫn nhớ lời Cha dạy trong ngày chị gái tôi lấy chồng và đọc lời thề trước Chúa. Cha nói: Con hãy giữ nụ cười đó, ánh mắt đó, niềm hân hoan đó cho mai sau, khi gian truân, trở ngại trong đời sống vợ chồng mà lấy ra dùng, mà vượt qua chênh vênh, mà đồng lòng đi với nhau đến ngày về với Chúa …
Vậy đó, … nhưng cuộc sống, thời gian đã làm biết bao người quên béng ngày đã “lạy nhau 03 lạy để gầy cuộc lương duyên” hay cái ngày mà họ đã đọc vang câu thề trước Chúa. Để rồi một hoặc 02 người trong họ đã ngoảnh mặt quay đi, bỏ lại sau lưng những ngày chung lưng lo toan cuộc sống, những tiếng cười trong trẻo, rạng ngời để dõi mắt theo một “chân dài” hoặc anh chàng đào hoa nào đó. Tôi – trong công việc – trong cuộc sống đã chứng kiến biết bao giọt nước mắt, những uất nghẹn đến nghẹt thở của người trong cuộc, khi họ phải bươn sức ra mà giữ cuộc sống chung, còn người còn lại thì dồn hết sức để quay đi cho kịp với nhân tình. Tôi quen đến mức khách hàng bước chân vào, nhìn cách họ kể, cách họ khóc cũng đoán được phần nào họ có đủ quyết tâm và mạnh mẽ để quyết định hay vượt qua hay không? Tôi đây, vẫn thường phải đóng vai của “chuyên gia tâm lý” trái nghề để động viên và chia sẻ khách hàng của mình nên tôi hiểu họ đã phải đau lòng như thế nào. Vậy mà, người phối ngẫu của họ lại không màng đến … vì họ đã quên tất cả. Không biết có nhà làm phim nào có thể chiếu lại được thước phim cuộc đời lúc họ đến với nhau với trọn vẹn cái cảm xúc ban đầu ấy …. để họ cảm… để họ nhớ ….
đang được dịch, vui lòng đợi..