Rối bời, tủi thân, hay mừng rỡ ??? Em cũng thật sự không rõ nữa. Mọi thứ đều lộn xộn hết cả lên. Cảm xúc này chồng lên cảm xúc kia. Suy nghĩ này đánh bật suy nghĩ khác. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được mớ hỗn độn này. Cảm giác như bị bức điên lên vậy. Quá đau đớn. Cố tĩnh tâm mà không được. Dường như trái tim em bị ai đó bóp nát vậy. Hôm nay là ngày đại hỉ của anh. Mọi sự mạnh mẽ trong em đều tan vỡ. Em đã khóc rất nhiều. Em nghe được tiếng thổn thức từ sâu thẳm con tim. Trái em như đang rỉ máu vậy ?. Mỗi lần nhìn vào nụ cười hạnh phúc của anh, em luôn tự nhủ rằng phải thật vui vẻ mà chúc phúc cho anh. Nhưng em đang bị làm sao vậy ??? Đó chẳng phải là điều em luôn mong đợi sao ??? Sao bây giờ lại đau đớn như này ??? 6 năm theo chân anh, 6 năm yêu thương anh, nay anh cưới rồi, thấy anh đứng giữa lễ đường, làm sao em có thể chịu nổi ? Bảo em phải mỉm cười nhìn anh trao nhẫn cho người anh yêu nhất? Không, không... Em không làm được đâu.Không can tâm, là không can tâm, anh có hiểu không?? Em không thể thích ứng nổi. Anh là ánh trăng lung linh dịu êm trong em, là mặt trời rực rỡ đẹp nhất trong em. Chính anh, người đã cho em biết được thế nào là yêu một người, thế nào là dư vị của ngọt ngào và cái gọi là hạnh phúc của tình yêu. Nghe thì buồn cười thật đấy, thậm chí có người sẽ cho rằng em có vấn đề về thần kinh ??? Ừ nói em điên cũng được, khinh miệt em cũng chẳng sao. Nhưng tất cả là em nói thật lòng đấy. Nghiêm túc đấy. Em yêu anh. Thực lòng yêu anh. Vị trí của anh trong trái tim em vô cùng quan trọng. Đó là sự thật không thể chối bỏ. Nụ cười của anh như dòng nước ấm lặng lẽ chảy vào sâu thẳm trái tim em. Tấm lòng bao dung, chân thành của anh tựa hạt mầm đã nảy nở trong trái tim em lúc nào không hay. Anh khiến em không cần men rượu cũng vẫn say. Anh khiến em đắm chìm vào hạnh phúc. Lúc anh chụp ảnh báo, tham gia show, em xem mà mê mệt gọi tên anh. Lúc anh quan tâm đến fan, gọi tên fan, em nhìn mà ghen tị hết cỡ. Anh vui vẻ thì em hạnh phúc. Anh mệt mỏi thì em đau lòng. Em điên cuồng theo anh suốt 6 năm trời. Luôn ủng hộ anh, dõi theo anh. Ấy vậy khi đột nhiên nghe tin anh công khai người yêu, em đã suy sụp trong giây lát. Cái ngày hoan hỉ và mặn cay đấy làm sao em có thể quên được? Cảm giác mất mát ngập trời. Trái tim đau đớn. Lòng dạ quặn thắt. Đến lúc đó em mới thừa nhận trái tim mình. Đối diện với sự thật rằng em đã yêu anh. Thế rồi em luôn tự hỏi: Phải chăng đây chính là cái giá của việc yêu sâu đậm? Thì ra yêu đơn phương lại đau đớn, hờn tủi đến vậy. Thật nực cười mà. Suy cho cùng, yêu một người cứ đâu phải là xấp xỉ tuổi, phải quen biết nhau hay là cần phải nhận lại được tình cảm từ người đó. Thực ra, cái hạnh phúc của yêu thật lòng cũng đơn giản lắm. Đó chính là được nhìn thấy người mình yêu thương sống vui vẻ, khỏe mạnh. Chỉ cần người đó được hạnh phúc là mãn nguyện lắm rồi. Bởi vậy mới nói, dẫu cho anh không biết em là ai thì có đã sao? Dẫu cho anh lớn hơn em 20 tuổi thì có đã sao? Em không quan tâm. Em chỉ biết một điều là mình đã trao cả trái tim cho anh mất rồi. Mà đã yêu quá nhiều thì làm sao buông bỏ được ? Suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc, em cũng tìm thấy được một chân lý không bao giờ thay đổi: Đến khi tà váy cưới rủ xuống mặt đất, đến khi em trở thành cô dâu của người khác, anh vẫn mãi là tín ngưỡng đẹp nhất đời em. Niềm vui của anh cũng chính là niềm vui của em. Mà hơn cả tấm lòng của em vẫn mãi chân thành với anh. Anh à, anh nhất định phải thật hạnh phúc đấy! Đừng lo lắng hay u sầu gì cả, hãy sống vui vẻ hết mình, nồng nàn yêu người phụ nữ của anh, chăm sóc tốt cho mái ấm của anh. Xin anh hãy cứ yên tâm. Trong thầm lặng đã luôn có em cầu chúc cho anh. Luôn bên anh. Và mãi yêu anh. Em sẽ cố gắng học tập thật giỏi, cố gắng trở thành hình mẫu bạn gái của anh. Hẹn anh một ngày hội ngộ. Sẽ nhanh thôi !