Năm tôi ba mươi, một sáng nọ, sau khi mới từ nhà tôi về, ba tôi điện thoại ra sở làm cho tôi. Bình thường giọng ba rất quả quyết vì ông luôn dứt dạt quyết định, nhưng lần này giọng ba đầy bối rối và lo lắng:
- Mary à, mẹ con có gì không ổn và bố không biết phải làm sao. Con có thể đến ngay không ?
Trong 10 phút cần thiết để lái xe về đến nhà bố mẹ, lòng tôi tràn ngập sợ hãi không biết bố mẹ đã xảy ra chuyện gì. Khi về đến nhà tôi thấy bố đang đi torng bếp, mẹ thì nằm trên giường. Mắt mẹ nhắm lại, tay ẹm ôm bụng. Tôi gọi mẹ, cố giữ giọng mi2ng không lệ vẻ lo sợ:
- Mẹ à! Con đây.
– Mary đầy hả con.
– Vâng! Con đây mẹ!
Tôi không hề chuẩn bị tinh thần để nghe câu nói kế tiếp của mẹ nên khi nghe thấy, tôi lạnh người, không biết nói sao nữa.
- Mary à, mẹ có sắp chết không con ?
Mắt tôi nhòa lệ khi nhìn mẹ thân yêu của tôi nằm đầy bất lực. Tâm trí tôi vội suy nghĩ, cho tới khi tôi chợt nghĩ ra: “nếu là mẹ, mẹ sẽ nói sao?” Tôi lặng im một khoảng khắc dường như dài cả triệu triệu năm, mong cho có thể thốt nên lời:
- Mẹ à, con không biết mẹ có sắp chết không nhưng nếu mẹ phải chết, thì không sao đầu mẹ à, con luôn yêu mẹ.
Mẹ kêu lên:
- Mẹ đau quá, Mary ạ.
Một lần nữa tôi tự hỏi phải nói với mẹ sao đây ? Tôi ngồi xuống giường cạnh mẹ, cầm tay mẹ nghe thấy mình đang nói với mẹ:
- Mẹ ơi, khi nào mẹ đau, mẹ hãy bóp chặt tay con, khi ấy con sẽ nói với ẹm là con yêu mẹ.
Mẹ bóp tay tôi.
- Mẹ ơi, con yêu mẹ.
Rất nhiều lần bóp tay và “con yêu mẹ” đã lặp đi lặp lại giữa tôi và mẹ tôi trong suốt hai năm, trước khi ẹm tôi mất vì ung thư buồng trứng. Tôi không biết khi nào sẽ đến phiên tôi hoặc những người thân khác, nhưng tôi biết là đến lúc ấy, dù là ai thì tôi cũng sẽ tiếp thói quen ngọt ngào đầy thương yêu mà mẹ vẫn từng làm:
- Khi nào đau hãy bóp chặt tay ta và ta sẽ nói ta yêu người.
đang được dịch, vui lòng đợi..
