Không đau đớn gì, anh lặng lẽ bắt đầu khóc và nhớ lại thời thơ ấu anh thường tỉnh giấc vào ban đêm và òa khóc như thế nào. Nhưng dù sao anh cũng đã thật hạnh phúc khi anh còn là một cậu bé. Và giờ đây những năm tháng tuổi trẻ của anh hình như đã sống trong ánh dương và sống giữa cây xanh. Có những tia sáng màu vàng trong trí nhớ của anh về cam, về mật ong và những tấm màn cửa phòng ăn trong một buổi sáng có gió hè thổi nhẹ. Anh nghĩ về đôi cánh tay trắng trẻo, to lớn của mẹ và mái tóc ngắn của cha. Cha anh là một giáo sư dạy toán và anh là một trong năm người con của ông. Anh nhớ lại cảnh đoàn người kì lạ của gia đình mình đến nhà thờ hàng tuần, tất cả đều ăn mặc chỉnh tề, và anh nhớ cả điếu xì gà luôn gắn trên môi cha trên đường về nhà.
đang được dịch, vui lòng đợi..