Đó là một buổi chiều Chủ Nhật đầy nắng, em vẫn còn ngái ngủ sau một giấc trưa đầy mộng mị. Mặc thử chiếc váy mới, em đứng nhìn ra cửa và nghĩ về anh. Khoảnh khắc sau đó khi nghe tiếng Yến gọi, đó là lúc con chụp tấm hình này.
Anh không ở bên em lúc đó, anh không có mặt lúc em buồn. Nhưng cuối cùng anh đã đến. Ngồi bên anh, đôi khi em cảm thấy như thời gian ngừng lại, đôi khi em cố dọn dẹp đống hỗn độn trong em để tận hưởng những gì ngọt ngào nhất. Vẫn đau đáu trong em câu hỏi em sẽ đi đâu, đường nào, đúng hay là sai.
Và rồi em để trái tim mình quyết định. Để nó dẫn lối em đi dù biết rằng có đôi khi cảm giác em đang đi vào đêm đen.
Cám ơn anh đã đến trong đời em. Dù đúng hay sai, dù dài hay ngắn, dù thoáng qua hay sẽ là tri kỷ. Em muốn anh biết rằng ít nhất anh đã thắp lên ngọn lửa trong trái tim em.
Em yêu anh, sẽ mãi là thế. Luôn là thế.
đang được dịch, vui lòng đợi..