Tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi.Mãi đến năm lên tám, tôi vẫn tưởng tôi có dịch - Tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi.Mãi đến năm lên tám, tôi vẫn tưởng tôi có Anh làm thế nào để nói

Tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi.Mãi đế

Tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Mãi đến năm lên tám, tôi vẫn tưởng tôi có một người mẹ như những đứa trẻ khác, vì lúc nào tôi khóc thì lại có một bà đến dịu dàng ôm tôi vào lòng, dỗ dành cho tôi nín.

Mỗi khi tôi đi ngủ lại có bà đến vuốt ve tôi. Về mùa đông, khi gió gieo tuyết vào cửa kính trắng xóa, bà kéo chân tôi ủ vào hai bàn tay bà và ru tôi. Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ giọng hát và câu hát ru của bà.

Khi tôi chăn con bò sữa trên những ven đường cỏ xanh hay ở bãi hoang mà chợt gặp mưa to, bà vội vã chạy ra đón, kéo vạt áo che đầu cho tôi và đưa tôi về.

Khi tôi cãi nhau với một đứa trẻ khác, bà bảo tôi kể lại cho bà nghe, rồi bà tìm lời ngọt ngào dỗ tôi và bao giờ cũng cho tôi là phải.

Vì những điều đó và nhiều điều khác nữa, vì giọng nói âu yếm, vì đôi mắt trìu mến của bà, vì những sự vỗ về thương yêu tôi, vì vẻ nhân từ của bà dẫu khi trách mắng tôi, tôi luôn nghĩ bà là mẹ tôi.

Tôi biết bà chỉ là mẹ nuôi tôi thôi, như thế này đây.

Làng tôi, hay gọi cho đúng, nơi tôi được nuôi nấng, vì tôi không có làng riêng cho tôi, không có nơi sinh, mà không có cả cha lẫn mẹ nữa, làng mà tôi đã sống trong thời thơ ấu gọi là Savanong, một làng trong những làng nghèo nhất ở miền Trung nước Pháp.

... nghèo nàn đó không phải là tại .... đần độn hay lười biếng mà chính vì vị trí của làng ở vào một nơi đất khô cằn. Đất lớp mặt mỏng, muốn được hoa màu tốt phải có phân bón nhưng ở miền này đều thiếu thốn. Vì thế người ta chỉ thấy một số ít ruộng được cày cấy, còn toàn là những bãi hoang bao la để cho bụi rậm và cỏ mọc đầy. Trên những bãi cao đó, lác đác cũng có một vài khóm cây to, nhưng khi những ngọn gió may thổi đến, thì chỉ còn trơ những cành khẳng khiu.

Muốn thấy những cây đẹp, phải xuống thung lũng, đến chỗ các bờ sông nhỏ; trong những đồng cỏ hẹp mới có những cây dẻ cao và những cây sồi to lớn xum xuê. Chính ở một trong những thung lũng đó, trên bờ một dòng suối chảy xiết đổ vào phụ lưu của sông Loa, có ngôi nhà thân yêu của tôi thời thơ ấu.

Cho đến năm lên tám, tôi chưa hề trông thấy một người đàn ông nào trong nhà. Tuy nhiên, mẹ tôi không phải góa bụa, vì chồng bà đi làm thợ đẽo đá ở Pari cũng như phần đông những người thợ khác ở vùng này. Từ ngày tôi đến tuổi hiểu biết, tôi không thấy ông ta về lần nào. Thỉnh thoảng bạn cùng làm về quê thì ông nhắn tin thôi.

- Bà Bacbơranh ơi! Ông nhà vẫn khỏe mạnh, có nhờ tôi về nói cho bà biết là việc làm ăn cũng khá và có gửi ít tiền về đây. Bà đếm lại xem!

Chỉ có thế thôi. Bà Bacbơranh cũng đành biết có thế là đủ: chồng bà mạnh giỏi, công việc đều, làm ăn khá. Ông Bacbơranh ở mãi Pari không về, không phải là trong gia đình có chuyện xích mích gì đâu. Việc bất hòa không phải là nguyên nhân cuộc xa vắng đó. Ông phải ở luôn Pari vì công việc bắt buộc, chỉ có thế thôi. Khi già ông sẽ trở về. Với số tiền góp nhặt, dành dụm, vợ chồng ông sẽ khỏi bị đói rét khi tuổi già sức yếu.

Một buổi chiều về tháng Mười Một, trời sắp tối, có một người đàn ông lạ mặt, đến đứng ngoài bờ giậu. Tôi ở trên hè đang bẻ củi chà là. Người ấy đứng ngoài nghển đầu vào hỏi tôi có phải đây là nhà bà Bacbơranh.

Tôi mời ông ta vào. Ông khách đẩy cửa làm cho sợi dây buộc kêu cót két rồi bước vào.

Ông ta lấm như vùi. Những vẩy bùn chỗ khô, chỗ ướt bám từ đầu xuống chân. Trông thấy thế, ai cũng hiểu rằng ông ta đã vất vả trên những con đường lầy lội. Nghe có tiếng người, mẹ tôi chạy ra thì vừa gặp ông ta đang vào. Ông ta nói:

- Tôi đem tin từ Pari về đây!

Đó là một câu rất quen tai, nhưng câu đó nghe khác hẳn giọng nói các câu mấy lần trước thường kèm thêm những tin: "Ông ấy khỏe mạnh, làm ăn khá".

Mẹ tôi chắp tay lại và kêu to:

- Trời ơi! Chắc có tin chẳng lành cho ông Giê-rôm nhà tôi rồi!

- Phải đấy! Bà đừng lo sợ quá. Ông nhà bị thương, may không chết. Nhưng có lẽ rồi thành tật. Hiện giờ ông nằm nhà thương. Tôi nằm giường bên cạnh. Nhân tôi về quê, ông bảo đi qua nhắn giúp. Thôi, chào bà, tôi không thể ở lâu đươc, vì còn phải đi ba dặm nữa, mà trời đã sắp tối rồi.

Mẹ tôi muốn biết tường tận hơn nên đã mời ông khách ở lại ăn cơm. Đường thì xấu, mà người ta lại bảo trong rừng có nhiều chó sói, nên ông ta cũng vui lòng ở lại. Ông ta ngồi trong góc cạnh lò sưởi, vừa ăn vừa kể lại cho chúng tôi nghe.

Ông Bacbơranh bị giàn giáo xây nhà đổ sập xuống đè phải. Xét ra lúc bấy giờ không phải việc ông ở đấy, nên chủ thầu không chịu bồi thường. Ông khách nói thêm:

- Thực không may! Phải kẻ tinh khôn hơn, có lẽ họ tìm cách đòi được tiền trợ cấp suốt đời. Nhưng ông nhà thì chẳng được đồng nào.

Ông ta vừa sấy đôi ống quần cứng cộp vì bùn khô lại, vùa nhắc lại câu "Thực không may!" với một vẻ buồn thành thực như tỏ ra rằng nếu vào địa vị ông, ông sẽ vui lòng xin cưa phăng đi một chân hòng đòi khoản trợ cấp suốt đời. Để kết thúc câu chuyện, ông nói:

- Tuy nhiên, tôi đã khuyên ông nhà đệ đơn kiện chủ thầu.

Mẹ tôi nói:

- Kiện thì tốn kém lắm!

- Phải, nhưng lúc được kiện thì cũng bõ!

Mẹ tôi muốn đi Pari xem sao, nhưng đi là cả một sự phiền phức vì
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
I was an abandoned child.It wasn't until eight years, I still thought I had a mother like other kids, because I'm crying has a tender hug to my grandmother on the Palm, appease me stop crying.Every time I go to sleep again to have her to caress me. About winter, when wind snow white glass doors into the drills, she pulled my feet into her hands and brewed ru I. Up to now, I still remember the vocals and sang her lullabies.When I quilt dairy cows on the green grass or roadsides in heathland which suddenly encountered heavy rain, she rushes out to catch, pull the cover skirt for me and bring me back.When I quarrel with another child, she told me to tell you hear, and then her sweet words tempted me and always for me is a must.Because of those things and more, because the voice caress, affectionate eyes because of her, because the flap about loving me, because from the looks of her though when responsible for yelling at me, I always thought of her as my mother.I know she is only my adoptive mother, as this here.The village I, or to the right, where I was raised, because I don't have my own village, no birthplace, without both parents again, the village where I lived in his childhood called Savanong, a village in the poorest villages in Central France.... that the poor are not in .... stupid or lazy but because of the location of the village in the arid land into a place. The soil surface layer is thin, like to be good fertilizer must have flowers but in this domain are deprivation. So they see only a few paddy fields are ploughed, and wild beaches is immense to the Bush and grass grow full. High Beach, sporadically also has a few big trees, but when the wind may blow, only to inert the appallingly shoots.Want to see these beautiful trees, right down to the Valley of the small river it; in the new, narrow grasslands have the high chestnut trees and beech trees to large communing. In one of these valleys, on the banks of a fast-flowing stream flow into tributaries of the river Loa, have the House my dear childhood.Until August, I've never seen a man in the House. However, my mom is not widowed, as her husband went to work in Paris as well as the Masons ' Hunter most other workers in the region. From the day I came of age knowing, I do not see him. Occasionally you do go home, then he's texting.-Ms. Bacbơranh! His home remains healthy, have my thanks on to tell you that business is also pretty and have sent little money home. She counts again!Okay. She nodded also Bacbơranh know there are enough: her husband well, work, do business fairly. He Bacbơranh in forever, is not about Paris in the family has a story struggles. The discord is not the cause of the far away. He must stay always required because of work, Paris only. When he would return to the old. With the money collected, save, his spouse will be starving when age old jewelry.An afternoon of November, the Sun is coming up, there's a strange man in the face, to stand apart from the banks of the rule. I stay on summer break is scrubbing wood are. He stood outside the nghển head on the question I have is this House Bacbơranh.I invited him in. You push the door making cord and squeaky step on.He is working laboriously as inclusions. The mud is dry, place the wet spot scales attach from the top down. See, everybody understood that he was hard on the muddy roads. Listen, my mother ran out, then he's just met. He said:-I bring news from Pari on here!It is a very common, but it sounded different from how many times the voice usually includes the news: "he's healthy, do eat quite".My mom hand-pieced together again and called upon to:-My God! Sure there are no fresh news for you Jesus-chrome to my home!-Yes! She don't fear too. He is injured, homes may not die. But maybe then into. Now he is home. I lay next to the bed. I go home, he said to go through message help. Oh, Hello, I can't stay long purely physical, as have to go three miles further, that Sun was coming up.Parents want to know more thorough ought to have invited his guest to eat rice. The road then bad, that people ask in the forest there are many wolves, so he also please stay. He's sitting in the corner next to the fireplace, eat for us.He Bacbơranh been building collapsed scaffolding must override. Review at the time not to work him in there, so the server won't bid for compensation. He added: the guests-Unfortunately! To rascals than perhaps they seek to claim to be a lifelong pension. But he was not home.He had just dried hard pants double pipe cộp district because the mud is dry again, vùa reiterated the "unfortunate Reality!" with a sad honestly looks like proved that if on the status, he will please please phăng saws away a leg attempting to reclaim subsidies throughout his life. To finish the story, he said:-However, I have advised him of the House filed a lawsuit home contractor.My mom says:-Sue, the expensive!-Yes, but also at the event was worth!My mother wanted to go, but go see why Paris is both a fuss because
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
I was an abandoned child.

Until the age of eight, I still thought I had a mother like other children, because when I cry, then she came back with a gentle hold me close, to soothe I stopped.

Every time I go to bed with her back to caress me. In winter, when the wind sown white snow on the glass door, she pulled my leg warmers on her hands and shake me. Until now, I still remember the lullaby vocals and her.

When I quilt cows on the roadside or in abandoned green grass that suddenly encountered heavy rain, she rushed out to meet, drag flap cover for my head and took me on.

When I quarrel with another child, she told me to tell her heard, then she found sweet words to coax me and always give me is a must.

Because of that and more another thing, because voice affection, because her loving eyes, because of the love I comforted, because her looks benevolent though when scolded me, I always thought she was my mother.

I know her just my mother alone, like this one here.

my village, or call the right, where I was raised, because I do not have my own village, no place of birth, without both parents anymore, village I've lived in childhood called Savanong, a village in the poorest village in central France.

... that is not poor at .... dumb or lazy but because the position of village on a barren land. Thin surface layer of soil, crop'd be good to have fertilizer, but in this domain were lacking. So they are only found a few fields are plowed, but full of immense heathland to the bushes and grassy. On the grounds that high, sporadic clusters also have some big trees, but when the wind blows unfortunately, the only inert spindly branches.

To see these beautiful trees, right down to the valley, towards the waterfront small; in the narrow meadow chestnut trees are tall and huge oak trees luxuriant. It is in one of the valley, on the banks of a stream flowing into a tributary of the speakers, with the house my dear childhood.

Until the age of eight, I never saw a man in the house. However, my mother was not a widow, because her husband hewer work in Paris as well as the majority of other workers in the area. Since I reached the age of understanding, I do not see him for once. Sometimes you do back home, his last message only.

- She Bacboranh Oh! He remains healthy home, have asked me to tell her about the business is also pretty and sending less money home. She counted to see!

Only that's all. She also spent Bacboranh know there's enough: her husband solid reliable, work well, has done very well. He Bacboranh in Paris is not always about, not the family rift has nothing. The dissonance is not far away which causes the. He must be in Paris for business always mandatory, just like that. When old he will return. With the money collected, saved, and his wife will be from hunger while failing health.

One afternoon in November, it was getting dark, there was a strange man, to stand outside the hedges. I'm breaking the wood on summer dates. He stood outside input craning my question is this Bacboranh her home.

I invited him in. He pushed the door makes visitors forced creaky rope and walked in.

He does inclusions. The mud flakes dry place, place wet from head to toe grip. Seeing that, everyone knew that he was hard on the muddy path. I heard someone, my mother ran out to meet him, it has been on. He said:

- I bring news from Paris on here!

It's a very familiar question ears, but the voice sounded different from the question several times before the private tutoring often: "He's healthy, has done very well" .

Mom hands and shouted:

- Good Lord! Maybe he had bad news for Jerusalem chrome my house now!

- Yeah! Do not be afraid too. His home was injured, unfortunately does not die. But maybe then the disability. He is now hospitalized. I lay beside the bed. Human me home, he said to go through private help. Well, hello madam, I can not stay long, because there must be three miles away, but it was getting dark already.

My mother wanted to know more detail should have invited him in for dinner guests. Sugar is bad, but it was told in the forest there are wolves, so he is happy to stay. He sat in the corner by the fireplace, eating as he recounted to us.

He was Bacboranh scaffolding collapsed building must override. Considering that at the time was not that he was there, so the contractor refused to pay compensation. Mr. Guest said:

- Make unfortunately! Rascals have more, perhaps they seek to claim their pensions for life. But he is not any money home.

He has dual drying pants because the mud dries hard Sop, King reiterated the phrase "Make unfortunately!" with an honest looks sad as if to show that his position, he will kindly take a foot flat door attempt requires lifelong benefits. To finish the story, he said:

- But I have advised him to file a lawsuit against the builder.

My mother said:

- Event is costly!

- Yes, but time is also worthwhile event!

Mom I want to go Paris see stars, but to go as both an inconvenience because
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: