Không phải là mặt đất, không phải là thẳm sâu của vũ trụ bí ẩn, xa tít tận đâu đó. Tôi chỉ thấy ở chính giữa bầu trời và mặt đất là những đám mây. Tôi mơ. Tôi ao ước có thể cầm nắm được những hình thù cuộn xoáy trắng xóa, trắng đục, hoặc trắng pha màu đỏ dìu dịu của ánh mặt trời cuối ngày đang loang nhẹ khắp chân mây, tạo thành một không gian ấm áp. Tôi chập chờn giữa mơ và thực. Tôi mơ về những đám mây. Một giấc mơ khi tôi không ngủ, khi tôi vẫn mở mắt để ngắm nghía nó. Những đám mây có khi bình an lặng yên như khoảnh khắc này đây, tôi đang đi ngang qua giữa bầu trời, và cũng có khi cuộn xoáy thành màu xám xịt mùa bão, khi tôi ngửa mặt lên từ dưới mặt đất.
Khi chỉ là một thực thể dưới mặt đất, người ta thường nghĩ về những đám mây, nghĩ về những đốm sáng lấp lánh trên cao. Tôi đã đi qua những đám mây, đi trong những đám mây, tôi nghĩ về nụ cười hiền từ của bố, tôi nghĩ về những người thân đã rời khỏi mặt đất để đến một thế giới khác, nơi bình yên cuối cùng duy nhất của một cuộc hành trình. Những đám mây bỗng chốc trở thành sự kết nối kì diệu trong linh hồn tôi. Có một vài người đi cùng tôi qua những đám mây, họ trầm trồ, trố mắt ngạc nhiên, đưa tay chỉ trỏ những cái đuôi khói kéo dài thành từng vệt trong mây, họ háo hức ngoái nhìn thật lâu những ánh sáng lấp lửng phía xa xa trong mây. Bỗng chốc, tôi không muốn nằm mơ nữa, tôi muốn tất cả là hiện thực, là sự bình an trong từng ánh mắt của họ khi reo vui hớn hở mỗi lần nhìn thấy mây.
Tôi cũng có khác gì họ? tôi cũng muốn được thò tay ra ngoài, giữa bầu trời rộng rãi này, để sờ nắm, để nặn hình, tạo tượng mây, để tung tăng đôi chân nhẹ tênh trên những đám mây, để không còn cảm giác đá sỏi rắn đau đang đâm tua tủa dưới lòng bàn chân bằng xác thịt của mình nữa. Tôi cũng chỉ là thực thể bình thường đang cố ngoi ngóp thở, hoặc tồn tại giữa cuộc đời đầy sóng gió và bão tố. Tôi thích những đám mây, tôi thích ngắm chúng bay lơ lửng như khói tỏa dưới chân đồi, sau rặng núi là chái bếp hiền hòa của mẹ ngày xưa…
đang được dịch, vui lòng đợi..