Adjusting and countering gender disparity in a black. Is because of headaches and ringing in the ears cause I feel stunned, hard or I'm dream?No fulcrum, no ground, no horizon, I'm hovering between a virulent space a black, as are swim between a hot pool, but instead of water, it is the air. And whether there's any light around here, I still see his limbs.I think I'm dreaming. Sure, my mother took me and the kids go to bed. Don't know why, although out there, the skies are cracking, I still feel that my mother still will always protect and wrap us in a way so.Drilling."We have come to welcome him back."The voice that suddenly towards in my mind. Sudden cold nights host spine, the entire skin on my body floating in bulk. I remember the sound of that madness.Và bỗng chốc, tôi kinh hoàng nhìn cái không gian đen kịt mình đang trôi nổi bên trong này. Kinh người, hãi hùng, tôi đang ở đâu?! Lũ quái vật, hay bất kì thứ quỉ quái nào nói loại ngôn ngữ kì dị đó có phải là nơi này? Người tôi run lên bần bật, tim đập nhanh trong lồng ngực chảy mồ lạnh, từng nguyên tử cấu tạo nên cơ thể tôi cứ như cũng đang run rẩy, sợ hãi, muốn tan rã ra để cào xé cái thứ cảm giác ghê tởm đang bám chặt lên người mình này.Nhưng, giữa cơn gai người đến điên dại đó, tôi có một cảm giác rất quen thuộc. Một cảm giác yên bình quá đỗi đến nỗi tôi nghĩ mình đã điên thật. Cả thứ không khí đang bọc lấy da thịt tôi lúc này, cả thứ ánh sáng đang truyền vào mắt tôi lúc này, cả cảm giác không trọng lực vùng vẫy này cũng rất quen. Mọi sắc thái, nồng độ đều đúng y nguyên như thế. Như cái cách người ta bảo, cơ thể nhớ những gì trí óc đã quên. Cảm giác như trở về một nơi thân thuộc. Vô cùng thân thuộc, như thể đây chính là nơi mình đến, nơi đầu tiên mình có mặt.Nơi tôi được sinh ra.--------Mở mắt.Tôi tỉnh dậy bởi những cơn lay người mạnh quá mức của đứa em gái. Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là ánh sáng đèn điện xuyên thẳng vào mắt, cùng với khuôn mặt hãi hùng của mẹ và em.Cả người tôi vã mồ hôi như tắm, nhưng da thịt thì vẫn lạnh buốt như bình thường giữa mùa đông. Áo khoác và áo len của tôi đã được cởi ra hết, mẹ đang lau mồ hôi cho tôi. Thấy tôi tỉnh, mẹ tôi hỏi tới tấp, hét lên và như sắp khóc vậy. Tôi cố gắng xuôi xuôi mẹ xuống và bảo rằng mình gặp ác mộng.Phải, một cơn ác mộng điên rồ.Đứa em gái đứng dậy và bảo để nó vào lấy cái áo khác cho tôi thay. Nhìn nó bước về phía cửa phòng, tôi sực nhớ ra mình chưa cất lọ thuốc vào tủ. Khoan đã!Con bé đột nhiên ngã ngửa ra đằng sau.Tôi ngơ ngác.Con bé bối rối, không hiểu sao mình lại ngã. Nó bảo nó không vấp phải cái gì cả, không bị trượt chân, cũng không bị mắc chân. Cứ như là có cái gì kéo giật nó lại từ đằng sau khiến nó ngã vậy.Mẹ nói nó chỉ giỏi tưởng tượng. Nhưng, tôi biết.Và cơn rùng mình chạy qua.Đây là Hà Nội, ngày 1/1/20xx+1, bây giờ là 5h23’. Đang có tuyết rơi, và trên da trời có một vết nứt khổng lồ, đen thăm thẳm.Đã một tuần, bóng tối không còn ghé xuống nơi đây. Điều đó không có nghĩa là ánh sáng đã ngự trị. Tôi thay áo, và chợt cảm thấy như vậy. Chợt cảm thấy như, đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão.
đang được dịch, vui lòng đợi..