Probably everyone knows, the teacher cried, when his eyes water fall, don't blame the mother Hero that just think yourself not to worry is for her, not for her everything as one, you are too poor, but the teacher did not give up, he remained silent to endure alone , go do more to worry about. And of course, he didn't or that mom has changed. Each day master Feng archaic always worked alone, am going to teach again afternoon Portage, Lake side, ... by teaching salary alone could not manage for. .. When no one admitted doing, no money, I bought bread for food drive through makeshift packed ... but each call Hung teacher speak everything and smile khành khạch motivate Hero. Long time no talk to his mother, he asked but the master search this out to reason, for a long time, I suspect ... silent Heroes back home and all like crash for me. You know how miserable when that saw ' Superman ' Style, dad is coming so hard, while my mother, like any real sense now hate the woman. Shelters I always proud to tell them you have not left, I catch up the back. A week after the children come home, trotted with master essay I wrote about 10 dd, yet when would literature has 10 points in school ... Dad e fun reading it until I wrote: '' for me ... Dad was the sweetest in the world, is also the most handsome man in the world, the most fun, the smartest, nicest person, father is Superman in my heart. You always wanted me to study well in school, I was a wonderful person, but.. ... you lie, you lie I have a stable job in addition to teaching ... Dad lying is more money, Daddy ... Dad lying is not tired. Dad lying is not hungry. Claims lie is that we have everything ... Father lied about my happiness and I lie about my mother ... Father lied, all because of me. .... I LOVE YOU ...!!! ' of ' master tears embracing Hero, I told the teacher that: "I don't need anything, I just need you!!!! '' Và rồi tháng ngày cứ trôi đi,năm nay Hùng lớp 12,cuộc đời của nó lại tối tăm thêm một lần nữa…Giọt nước mắt nó đẫm hàng mi ngày mà bố nó qua đời, rồi nó đau khổ khi nghĩ về cái ngày mẹ nó theo người, những lời dèm pha chê trách mà làng xóm nói chê cười, mẹ đi trong tủi nhục mặc cho bao lời nói hai người…. Ai sẽ lo cho nó khi ông bà ngoại đã già yếu? Ai chăm sóc cho nó được như mẹ Hà dấu yêu ? Ai chở nó đi học rồi đón nó mỗi chiều ? Ai đắp chăn cho nó mỗi khi đêm lạnh gió đìu hiu. Hùng đã khóc, khóc thật nhiều nhưng chẳng ai thấu được lòng nó, nó thèm đồng tiền lẻ mà mẹ cho nó để ăn kem, nó thèm tiếng à ơi của mẹ ru nó ở trong đêm, nhưng có lẽ sẽ là kí ức mà nó giấu sâu mãi trong tim. Vì mẹ đã nhẫm tâm bỏ ba đứng khóc góc hiên nhà. Đi theo người đàn ông lạ mẹ nhìn ba ko chút xót xa. Tay mẹ rút vài trăm ngàn nhét vội cho ông bà nhờ ông bà chăm sóc cho nó, mẹ kệ ba, kệ lời chê trách của làng xóm, mẹ bước lên chiếc xe lạ ... rồi bóng mẹ dần dần xa.... Đêm rồi lại đêm, nó nằm trước di ảnh của ba nó - thầy Phong, nó lại khóc như một đứa con nít, nó nhớ ba, nó nhớ tiếng cười của ba mỗi khi đèo nó trên con đường nhỏ đầy hạnh phúc, nó nhớ bờ vai nhọc nhằn gánh vác từng tấm hàng, nó nhớ giọt mồ hôi ba rơi cho nó lớn khôn,…… thời gian trôi qua ....lời chế giễu lời dèm pha ,nó vẫn nghe vẫn biết, nó vẫn mặc kệ người ta,nhưng đâu đó trong suy nghĩ nó vẫn ko thể bỏ ngoài tai,những lời đó như động lực giúp nó cứ lao vào sa đà.Cứ thế nó bỏ học ,bắt đầu biết cải lời ông bà ,ăn cắp hết tiền nhà , cùng tụi bạn bỏ đi xa... Bước chân lên sài thành nơi lộng lẫy xa hoa, Hùng bắt đầu tập tành và quen cafe với thuốc lá.... Dần dần khi túi ko còn đạn bắt đầu ăn cắp của ngta.Cướp giật, xin đểu,lập băng đâm chém vs ng lạ,... đủ thứ em làm để kiếm tiền, rồi 1 ngày Hùng đã bị bắt khi giao hàng cấm trong quán Bar.Tòa tuyên án mức hình phạt là 8 năm ngồi trong nhà đá.... Đôi chân như ngã quỵ không biết tới bao giờ được ra.Tương lai Hùng như khép lại chẳng biết bao giờ nó được thả, Hùng được về với xã hội và em sẽ được sống như ngta...Là một học sinh giỏi suốt 11 năm qua, lý do tại sao nó lại thành ra như thế này? Một cuộc đời tội nghiệp, những giọt nước mắt đáng thương cứ lăn dài trên má em. Ngày Hùng vào trại chỉ có ông bà nó tới thăm....Nó nói với ông bà là “.... con nhớ mẹ lắm, con nhớ ba lắm…… “ Giọt nước mắt nó ngậm ngùi,ông bà chỉ biết ngồi lặng thầm, nó bước quay vào trong với 1 nỗi buồn sâu thẳm.Giấc ngủ đêm nay nó muốn mơ mình thấy mẹ,thấy mẹ đến thăm nó và sẽ hát ru cho nó nghe,nó sẽ nằm trong lòng mẹ và ngủ 1 giấc thật là dài,nó sẽ ôm lấy chặt lấy mẹ, giữ mẹ của nó lại mãi mãi. Nó muốn mơ mình thấy ba, thấy ba đánh đàn cho nó hát, thấy ba chở nó lang thang mỗi buổi chiều, thấy ba dạy cho nó những bài toán thật hay, nó cũng muốn ôm chặt lấy ba không để ba bỏ nó mà đi như thế.Nó nhớ ba thật nhiều, từ ngày mẹ đi ba nó khổ hơn gấp vạn lần nuôi nó ăn học,nó hối hận khi giờ đây phải ngồi trong ngục tù,nó có lỗi với ba khi đã phụ lòng tin của ba, nó có lỗi với ba khi ba cực khổ nuôi nó ăn học mà nó lại thành như thế này, nó có lỗi vì
đang được dịch, vui lòng đợi..