Không biết có phải do ảnh hưởng của đợt thăm mẹ nuôi nằm bệnh viện hay không mà em ao ước sau này mình sẽ trở thành bác sĩ. Cứ tưởng tưởng đến lúc đó là lòng em lại nao nao, háo hức… Em tưởng tượng sau khi tốt nghiệp Đại học Y khoa, em sẽ xin về phục vụ tại bệnh viện gần nhà. Em sẽ mặc chiếc áo blu trắng, đội mũ trắng in hình chữ thập đỏ. Với chiếc ống nghe trên cổ và chồng bệnh án trong tay, em sẽ lần lượt khám cho từng bệnh nhân. Em an ủi, động viên họ yên tâm chữa bệnh. Một câu nói ân cần, một lời chỉ dẫn tận tình, một bàn tay ấm áp, kèm theo ánh mắt, nụ cười đáng tin cậy của người thầy thuốc sẽ là nguồn động viên rất lớn đối với người bệnh. Em sẽ dành sự quan tâm đặc biệt cho các bệnh nhân tí hon, nhắc nhở các bé giữ vệ sinh, ăn chín uống sôi, rửa sạch tay trước khi ăn và luyện tập thể dục thường xuyên để tăng cường sức khỏe. Có sức khỏe, con người sẽ làm được nhiều việc tốt. Rồi những ca trực đêm, em và đồng nghiệp có mặt nơi phòng cấp cứu để giải quyết những trường hợp đột xuất, giành lại mạng sống quý giá cho con người. Bàn tay khéo léo và nhân đạo của người thầy thuốc sẽ đem lại niềm vui cho bao gia đình. Ước mơ như thế liệu có viển vông không các bạn nhỉ? Không! Tuổi thơ ai cũng có quyền chọn lựa cho mình một hay nhiều ước mơ. Có điều người biến ước mơ ấy thành hiện thực không ai khác chính là mỗi chúng ta. Vì vậy, trước mắt em sẽ cố gắng học giỏi, thực hiện đúng lời dạy của thầy cô, cha mẹ và sống tốt với mọi người để đạt được ước mơ của mình.
đang được dịch, vui lòng đợi..
