Yêu là đau , thương là đau sao ? mà sao về đâu vẫn nhớ về người ấy mặc dù đó chỉ là quá khứ , một quá khứ buồn , một quá khứ về một cuộc tình tưởng như rất đẹp ấy thế mà cho đến khi nó tan vỡ rồi mới nhận ra ‘hạnh phúc là phải biết nắm bắt và giữ lấy’.
Cách đây 1 năm tôi có quen với một cô gái , một cô gái mà tôi đã yêu bằng cả trái tim , một trái tim chân thành nhưng không biết nắm giữ . Là một học sinh cá biệt tôi được sự chú ý đặc biệt của thầy cô giám thị , cô giáo chủ nhiệm và mọi người . Nhưng thế rồi tôi đã thay đổi chỉ vì một người con gái . Ngoài cá biệt mọi người thường nói tôi dẻo miệng vì ai tôi cũng có thể bắt chuyện được và chính em ấy cũng không phải là người ngoại lệ . Em tên Thảo là cờ đỏ lớp 11a7 , cũng những cờ đỏ khác khi được phân công trực lớp tôi trong 1 tuần , ban đầu tôi cũng chỉ nghĩ nói bậy bạ cho vui vậy thui chứ thật sự cũng không nghĩ là yêu đơn gì , cho đến khi hết nhiệm vụ và em không còn trực ở lớp tôi nữa tôi mới cảm thấy sao trống vắng , thấy thiếu 1 thứ gì đó làm cho tôi không thể nào chịu được , rồi tôi đã nhận ra là tôi đã yêu em . Tôi tìm mọi cách để điều tra thông tin về em mới biết nhà em ở ... và rồi thời gian ấy ngày nào tôi cũng kiếm đủ lí do để lên nhà em , riết rồi mưa lâu thấm đất em đã cảm nhận được tình yêu của tôi dành cho em , sau 1 tháng kiên trì em đã chấp nhận quen tôi , vẫn còn nhớ hôm ấy là ngày 25 tháng 5 , biết được nhà em cũng khó khăn , hoàn cảnh gia đình cũng éo le , ba em mất sớm , nhà chỉ còn lại hai mẹ con em tựa nhau mà sống vậy nên tôi càng yêu em hơn , phần nào tôi muốn bù đắp những khoảng trống trong em , bù đắp những mất mát của em mắc phải , và đơn giản là tôi chỉ muốn đem lại những gì tốt nhất cho em . Chúng tôi cũng có một khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau , trao cho nhau những kỷ niệm vui , buồn… cho đến khi mẹ em trực tiếp nói với tôi 1 chuyện , bác ấy nói gia đình bác ấy bây giờ rất khó khăn nên mọi hi vọng sau này của hai mẹ con bác đều đặt vào em ấy và nói với tôi khoang hãy yêu để cho em ấy học hành và còn nói rất nhiều chuyện khác lí do cũng chỉ có 1 là muốn tôi ngừng chuyện yêu đương ấy lại . Nghe vậy tôi hẹn em ấy ra và nói chuyện , tôi nói với em ấy là muốn chia tay vì những gì mẹ em ấy nói rất có lí , và chúng tôi chỉ chia tay với nhau cho đến khi em ấy hoàn thành việc học của mình , ban đầu thì em ấy cũng không chấp nhận nhưng rồi cũng gật đầu . Tối hôm ấy tôi và cô ấy nói với nhau rất nhiều điều và cũng hứa với nhau rất nhiều điều , rằng sẽ không bao giờ phản bội nhau . Ấy thế mà sau một tháng tôi nghe được tin em ấy đã quen một người khác , biết nói sao được khi người mà em đang quen lại là bạn thân của tôi . Lúc ấy tôi đau lắm , tôi chỉ biết trách mình tại sao , tại sao và tại sao … nhưng rồi thời gian trôi qua tôi cũng dần có thể chấp nhận được khi thấy bạn tôi yêu em ấy thật lòng , và tôi cũng không hề trách em ấy chỉ vì tôi nghĩ :
‘Thời gian không chỉ làm xoa dịu những nỗi đau mà còn khiến người ta yêu trở thành một người khác , chúng tôi không đi cùng nhau nữa không hẳn là chúng tôi phải ghét bỏ nhau vì đơn giản chúng tôi cũng giống như những con đường đã cắt những con đường này thì cũng sẽ cắt những con đường khác ở những nơi khác và ai rồi cũng khác’
Nên tôi chỉ mong sao này em ấy sẽ được người yêu mới yêu em hơn tôi đã yêu em .
đang được dịch, vui lòng đợi..