Giá như cuộc đời cho phép chúng ta làm điều đó
một bàn tay để nắm một thương nhớ?
Chỉ cần một bàn tay để nắm những yêu thương mà mình đã hiểu rõ
chỉ cần một bàn tay đã đủ niềm tin vào duyên nợ
chỉ cần một bàn tay cho ấm áp len vừa những kẽ hở
chỉ cần một bàn tay che chắn cho nhau một hơi thở
lúc khốn cùng…
Chỉ cần một bàn tay, nhưng sao đủ cho lòng bao dung
những niềm riêng trở mình khi nửa đêm về sáng
muốn được tự ôm mình sao vẫn thấy không bằng được ôm bởi người khác
cũng là một vòng tay mà nơi thì được vỗ về nơi thì đầy nước mắt
biết phải làm sao?
Khi mình tưởng là bình yên thì sóng gió đã bắt đầu
không lo toan nào có thể chứa trong lòng hạnh phúc
đi bên cạnh nhau với niềm vui mình không bao giờ bỏ cuộc
cố chấp thêm một lần đau và cho là trái tim sáng suốt
như một dòng chảy ngược
sinh ra để cô đơn!
Bất cứ cuộc đời nào đều cần thấy mình đầy đủ yêu thương
mới nhận ra rằng đang dần mất mát
để cho mình khóc hay cười trên những giới hạn
rồi quay đi phía nào còn ánh sáng
như mọi người…
Chỉ là phải tự nhủ mình sống không vì bản thân mình vui
phải tự nhủ có bao nhiêu người được như mình đang thế
phải tự nhủ cho đi mới là tất cả…
phải tự nhủ đời mình chưa bao giờ là chiếc lá
rơi xuống để làm gì?
Mỗi ngày thức dậy rồi bước đi
vì ngoài kia vẫn còn trăm ngàn khoảng trống
không có mình thì cuộc đời này vẫn rộng
có thêm mình thì cuộc đời này cũng chẳng chật hẹp
trong những nhịp tim…
Giá như cuộc đời cho phép chúng ta nắm một thương nhớ
trong một bàn tay vẫn kiếm tìm?
đang được dịch, vui lòng đợi..