On an autumn evening, in a neighborhood in the city of Copenhagne-Danmark-Oh, my Uncle bought you match!A harsher harsher voice, tired suddenly hope to Andersen. Over there, in front of the guy over fifty steps is a person who is sitting on the shelf of a risk of co homes is high.Light bulbs from the House shone forth for you is just a baby.It has played out napkins.-Dark and then why do you still go home to sleep?Andersen steps to, concerned. There is a little girl of about 10 more years, shaky in the patch onto the filthy clothes.Shoulder torn to reveal gày còm shoulders. Look at the face of it, Weasley can guess it are good scenes lack food, lack of drink from long ago.-Oh, my Uncle bought you match!-Hand match, her only on the tension side bulging bags, implore-all day I don't sell anything, well nobody alms for you.Her straw rớm tears. Terrible body sick of me flutter when the cold winds blow through.-Why? Andersen touched.The guy my curly hair long claws into each doll is on her back.-Where are you family?Nobody worry about me?She sadly shook his head. I lived in the ancient Bui when alive in the beautiful house with the Changchun line climbing around.Since her brother's death, the lụn property fails, you have to be absent from the family dropped the roof that loved to staying in one place xỉnh lụp xụp, dark.-No money I didn't dare go home because Daddy will die!She looked at Andersen, appealing eyes.Indeed, you have a cruel father. More about the House not more than anything.Her father chen together on a poorly rated guards, wind proofing agents to still stand despite being sealed into the hole on the wall.At this time, her legs were cold, I wear old worn canvas shoes by the parents to leave.-I don't worry!Andersen for hand bag grab out some money put into the hands of children-Also much paying attention to you at all. I get so freezing takes. Oh, my God!Looks full of glad she mouthed kisses up his guy-from Grandma takes away, uncle who hurt you for the world. With this money, I will be more packed no.But ... she suddenly dam... If you run out of money, then pay attention to live, huh?-Why do you manual lo?Chàng mỉm cười, nụ cười đầy hiền dịu – Chú sẽ còn cho cháu nhiều thứ nữa. Chú sắp đi xa, đầu năm tới mới trở lại nơi này, khi ấy chú sẽ tặng cháu một món quà đặc biệt.Ồ, thích quá ! Còn cháu, cháu cũng sẽ tặng chú một món quà. Mà chú tên gì nhỉ ?– Chú là Andersen– Chàng âu yếm nắm đôi vai gầy của cô bé – Có bao giờ cháu nghe đến tên ấy chưa ?– Tên chú nghe quen lắm – Cô bé nhìn đăm đăm gương mặt trầm tư có chiếc mũi khoằm của chàng– Chú có phải là thợ mộc không ?– Không phải ! Andersen mỉm cười lắc đầu.– Thợ may ?– Cũng không.– Hay chú là bác sĩ ?– Ồ, không phải đâu. Thế này này…Chàng đưa ngón tay trỏ viết viêt vào không khí, vẻ hơi đùa cợt.A ! Cô bé reo lên– Cháu hiểu rồi, chú làm nghề bán bút !Andersen chỉ tủm tỉm cười. Chàng thấy yêu cô bé quá. Em khiến chàng, một nhà văn thề suốt đời gắn bó với tuổi thơ, nhớ đến thời thơ ấu của mình và thành phố Odense cổ kính, nơi tuổi thơ của chàng êm ả trôi qua.Là con một trong gia đình nên dù cha chỉ là một bác thợ giày nghèo, cậu bé Andersen hầu như chẳng phải mó tay đến bất cứ một việc gì ngoài mỗi việc là mơ mộng liên miên.Cậu bé lắm khi chỉ thích bầu bạn với chiếc cối xay già nua đứn run rẩy trên bờ sông hiền lành của thành phố quê hương. …Sau đó Andersen đi du lịch đâu đó… và chàng đã quên luôn lời hứa với cô bé bán diêm.Khi về thăm lại khu phố năm nào, chàng tự trách mình đã quá mải mê với chuyến viễn du đến nỗi quên khuấy đi lời hứa với cô bé bất hạnh mà giờ này hẳn đang lang thang đâu đó với chiếc túi đựng đầy diêm.Phải mua ngay cho em một chiếc áo len, một chiếc áo lông cừu dày và thật ấm để em qua được cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông…Và Andersen sau những lần dò hỏi tin tức của em bé bán diêm, được ông chủ hiệu quần áo cho biết :– Con bé chết rồi còn đâu. Ngày đầu năm mới người ta nhìn thấy em bé chết cóng tự lúc nào ở một góc đường giữa hai ngôi nhà.Cái chết cứng đờ của nó ngồi giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẳn.Có lẽ nó muốn sưởi cho ấm. Có điều lạ là hai má nó vẫn hồng và miệng nó như đang mỉm cười.– À này, ông ta tiếp tục trước khuôn mặt chết lặng của Andersen, khi mang xác nó đi người ta thấy trong túi nó rơi ra vật gì giống như một chiếc quản bút làm bằng những bao diêm.It to anyone, because the pen Manager inscription: donate notes Andersen.Andersen forgot stir gift he donated to her Cup. But the little girl, she still remembered his promise with a kind of autumn evening.More than half a century, millions of people on Earth heard sobbing his heart every time reading stories about her miserable Danish writer.Affordable Andersen has written her story as a gift to gift her soul flavor match?
đang được dịch, vui lòng đợi..