em sợ anh lạc mất em trên cái thành phố đầy người này.Bởi anh lạc em, em lại chính là người chịu trách nhiệm như anh nói. Em sợ anh không còn ở đây, cùng nhau đi chơi vui vẻ như trước. Em sợ lắm, sợ hơn chính anh người xa lánh em từng ngày, không nói chuyện vui vẻ như trước, cứ thế em sống trong vô vọng. Anh đi xa em phải làm gì để khỏi nhớ anh đây?