Khi con người đến tuổi già, ai cũng muốn có nhiều con, nhiều cháu ở quây quần xung quanh vui vẻ. Tuy nhiên không phải lúc nào cũng vậy, vì người già cũng rất cần nhiều thời gian yên tĩnh hoặc giao tiếp với những người bạn già khác để tâm sự những chuyện vui buồn hoặc đi du lịch, thăm nom bạn bè. Khi con cháu muốn gửi các cụ vào viện dưỡng lão, cần cân nhắc và hỏi ý kiến các cụ. Đôi khi phải đoán biết trước nhu cầu của các cụ để không làm các cụ buồn, vì dù được chăm sóc ân cần đến đâu thì cũng không thể như ở nhà được. Có thể các cụ đồng ý nhưng vì con cháu chứ không hề muốn.Thứ nhất, các viện dưỡng lão ở ta chưa phát triển, chỉ mới có một số dùng để nuôi dưỡng người già không nơi nương tựa thôi. Vào được đó phải có rất nhiều điều kiện mà đầu tiên hình như phải là không có con cái để nương tựa. Thứ hai, như bạn nói, tâm lý, tập quán, cách sống của người Việt Nam rất khác châu Âu, châu Mỹ, khắc phục được điều này không dễ.Thứ ba là vấn đề kinh phí. Không phải người già nào cũng có vốn riêng đủ trang trải cho bản thân, nhất là ở nông thôn, mà tỷ lệ này ở nước ta rất lớn.Tôi nghĩ rằng nếu nước ta có một mô hình viện dưỡng lão như ở các nước tiên tiến thì chắc chắn sẽ thu hút được trước hết là những người già khá giả, ít con và có tri thức. Đây cũng là một hình thức kinh doanh hiệu quả và có tương lai vì người già ngày càng đông và tư duy cũng thay đổi theo nhịp sống công nghiệp.
đang được dịch, vui lòng đợi..