Có lẽ ai cũng biết được, thầy đã khóc, từ khi nào nước mắt của thầy rơi, thầy không trách mẹ Hùng mà chỉ nghĩ là do mình không lo được cho cô ấy, không thể cho cô ấy đầy đủ mọi thứ như người ta , thầy trách mình quá nghèo, nhưng thầy không bỏ cuộc, thầy vẫn im lặng chịu đựng một mình, thầy đi làm thêm để lo cho Hùng. Và tất nhiên, Hùng chẳng hay rằng mẹ đã thay đổi. Mỗi ngày thầy Phong luôn quần quật làm việc một mình, sáng đi dạy chiều lại đi bốc vác, phụ hồ, …bởi một mình lương dạy học không thể lo được cho Hùng.. Nhiều khi không ai nhận làm, không có tiền, thầy mua tạm ổ bánh mì ăn cho qua bữa … nhưng mỗi lần gọi cho Hùng thầy đều nói mọi thứ ổn cả và cười khành khạch động viên Hùng học hành. Lâu quá không nói chuyện với mẹ, Hùng hỏi nhưng thầy tìm hết lí do này đến lí do nọ, một thời gian dài Hùng nghi ngờ, em lẳng lặng về nhà và tất cả như sụp đổ đối với em. Em đau khổ biết nhường nào khi mà thấy ‘bố Phong siêu nhân’ phải cực khổ đến như vậy, còn mẹ em, giờ đây Phong như bất giác hận người phụ nữ ấy. Mái ấm em luôn tự hào kể cho chúng bạn đã không còn, em bắt xe lên tỉnh lại. Một tuần sau em về nhà, khoe với thầy bài văn em viết về được 10đ, chưa khi nào môn văn lại có điểm 10 trong trường Hùng… Bố e đọc nó vui vẻ cho đến khi em viết : ‘’ Đối với tôi…Bố là người ngọt ngào nhất thế giới,bố cũng là người đẹp trai nhất trên đời,người vui vẻ nhất,người thông minh nhất,người tốt bụng nhất, bố là siêu nhân trong lòng tôi.Bố luôn muốn tôi học tập tốt ở trường, bố là một người tuyệt vời, nhưng….. bố lại nói dối, bố nói dối là bố có một công việc ổn định ngoài việc dạy học… Bố nói dối là bố có nhiều tiền… Bố nói dối là bố không thấy mệt mỏi… Bố nói dối là bố không đói… Bố nói dối là chúng tôi có tất cả mọi thứ… Bố nói dối về hạnh phúc của bố và bố nói dối về mẹ tôi….Bố nói dối,tất cả chỉ vì tôi…..TÔI YÊU BỐ…!!!’’ thầy bật khóc ôm lấy Hùng, em nói với thầy rằng : “ Con không cần gì cả, con chỉ cần bố …!!!!’’ Và rồi tháng ngày cứ trôi đi,năm nay Hùng lớp 12,cuộc đời của nó lại tối tăm thêm một lần nữa…Giọt nước mắt nó đẫm hàng mi ngày mà bố nó qua đời, rồi nó đau khổ khi nghĩ về cái ngày mẹ nó theo người, những lời dèm pha chê trách mà làng xóm nói chê cười, mẹ đi trong tủi nhục mặc cho bao lời nói hai người…. Ai sẽ lo cho nó khi ông bà ngoại đã già yếu? Ai chăm sóc cho nó được như mẹ Hà dấu yêu ? Ai chở nó đi học rồi đón nó mỗi chiều ? Ai đắp chăn cho nó mỗi khi đêm lạnh gió đìu hiu. Hùng đã khóc, khóc thật nhiều nhưng chẳng ai thấu được lòng nó, nó thèm đồng tiền lẻ mà mẹ cho nó để ăn kem, nó thèm tiếng à ơi của mẹ ru nó ở trong đêm, nhưng có lẽ sẽ là kí ức mà nó giấu sâu mãi trong tim. Vì mẹ đã nhẫm tâm bỏ ba đứng khóc góc hiên nhà. Đi theo người đàn ông lạ mẹ nhìn ba ko chút xót xa. Tay mẹ rút vài trăm ngàn nhét vội cho ông bà nhờ ông bà chăm sóc cho nó, mẹ kệ ba, kệ lời chê trách của làng xóm, mẹ bước lên chiếc xe lạ ... rồi bóng mẹ dần dần xa.... Đêm rồi lại đêm, nó nằm trước di ảnh của ba nó - thầy Phong, nó lại khóc như một đứa con nít, nó nhớ ba, nó nhớ tiếng cười của ba mỗi khi đèo nó trên con đường nhỏ đầy hạnh phúc, nó nhớ bờ vai nhọc nhằn gánh vác từng tấm hàng, nó nhớ giọt mồ hôi ba rơi cho nó lớn khôn,…… thời gian trôi qua ....lời chế giễu lời dèm pha ,nó vẫn nghe vẫn biết, nó vẫn mặc kệ người ta,nhưng đâu đó trong suy nghĩ nó vẫn ko thể bỏ ngoài tai,những lời đó như động lực giúp nó cứ lao vào sa đà.Cứ thế nó bỏ học ,bắt đầu biết cải lời ông bà ,ăn cắp hết tiền nhà , cùng tụi bạn bỏ đi xa... Bước chân lên sài thành nơi lộng lẫy xa hoa, Hùng bắt đầu tập tành và quen cafe với thuốc lá.... Dần dần khi túi ko còn đạn bắt đầu ăn cắp của ngta.Cướp giật, xin đểu,lập băng đâm chém vs ng lạ,... đủ thứ em làm để kiếm tiền, rồi 1 ngày Hùng đã bị bắt khi giao hàng cấm trong quán Bar.Tòa tuyên án mức hình phạt là 8 năm ngồi trong nhà đá.... Đôi chân như ngã quỵ không biết tới bao giờ được ra.Tương lai Hùng như khép lại chẳng biết bao giờ nó được thả, Hùng được về với xã hội và em sẽ được sống như ngta...Là một học sinh giỏi suốt 11 năm qua, lý do tại sao nó lại thành ra như thế này? Một cuộc đời tội nghiệp, những giọt nước mắt đáng thương cứ lăn dài trên má em. Ngày Hùng vào trại chỉ có ông bà nó tới thăm....Nó nói với ông bà là “.... con nhớ mẹ lắm, con nhớ ba lắm…… “ Giọt nước mắt nó ngậm ngùi,ông bà chỉ biết ngồi lặng thầm, nó bước quay vào trong với 1 nỗi buồn sâu thẳm.Giấc ngủ đêm nay nó muốn mơ mình thấy mẹ,thấy mẹ đến thăm nó và sẽ hát ru cho nó nghe,nó sẽ nằm trong lòng mẹ và ngủ 1 giấc thật là dài,nó sẽ ôm lấy chặt lấy mẹ, giữ mẹ của nó lại mãi mãi. Nó muốn mơ mình thấy ba, thấy ba đánh đàn cho nó hát, thấy ba chở nó lang thang mỗi buổi chiều, thấy ba dạy cho nó những bài toán thật hay, nó cũng muốn ôm chặt lấy ba không để ba bỏ nó mà đi như thế.Nó nhớ ba thật nhiều, từ ngày mẹ đi ba nó khổ hơn gấp vạn lần nuôi nó ăn học,nó hối hận khi giờ đây phải ngồi trong ngục tù,nó có lỗi với ba khi đã phụ lòng tin của ba, nó có lỗi với ba khi ba cực khổ nuôi nó ăn học mà nó lại thành như thế này, nó có lỗi vì
đang được dịch, vui lòng đợi..
