Có những câu chuyện đọc rồi sẽ quên. Nhưng cũng không ít quyển sách đã dịch - Có những câu chuyện đọc rồi sẽ quên. Nhưng cũng không ít quyển sách đã Anh làm thế nào để nói

Có những câu chuyện đọc rồi sẽ quên

Có những câu chuyện đọc rồi sẽ quên. Nhưng cũng không ít quyển sách đã để lại ấn tượng khó phai, là tiền đề, mục đích, lí tưởng và là bệ phóng hướng con người tới những chân trời tương lai tươi mới. “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh là một quyển sách như vậy, tôi tin với bất cứ ai từng đọc tác phẩm này đều không thể quên được thế giới mông lung và đầy mơ mộng trong con mắt của cậu bé tám tuổi tinh nghịch. Nhưng thế giới ấy chẳng hề xa hoa, bí ẩn hay mĩ miều như trong những câu chuyện cổ tích gắn liền với tuổi thơ của mỗi đứa trẻ mà nó chính là góc khuất thầm kín trong tâm hồn, là những kí ức chân thật nhất, là tấm gương rọi vào quá khứ phản chiếu lại biết bao kỉ niệm của một thời thơ ấu đã qua. Nguyễn Nhật Ánh đã tặng bạn đọc một tấm vé trên chuyến tàu đặc biệt để mỗi người chúng ta có thể lật lại trang sách thời gian nhuốm màu dĩ vãng này trở về dòng sông trong trẻo của tuổi thơ và gột rửa hết những bụi bặm, những bế tắc, những phù phiếm ở thế giới người lớn. Xin đừng vội nghĩ rằng đây chỉ là tác phẩm xáo rỗng, vô vị dành cho bọn trẻ con mà đánh mất đi cơ hội tìm về chính bản thân mình, tìm về chính bản chất đơn thuần nhất của cuộc sống, cũng như tác giả đã từng khẳng định “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em”

Xuyên suốt quyển sách là câu chuyển xoay quanh nhóm bạn bốn người với những “ông cụ, bà cụ non” khoác trên mình hình hài trẻ thơ gồm: nhân vật tôi (cu Mùi), con Tí sún, thằng Hải cò và Tủn- hoa khôi của xóm. Qua hành trình khôn lớn của những “bé con” đó, tôi như được chứng kiến một thước phim quay chậm lúc thì mờ ảo, nhiễu loạn nhưng có lúc hình ảnh về ngày tháng tuổi thơ lại hiện lên rõ nét, sinh động ngỡ như mới chỉ ngày hôm qua. Những hồi ức ấy nào có phải toàn mang ánh hào quang rực rỡ, nào có phải là bản hùng ca với đầy chiến tích đáng tự hào mà với cu Mùi, nó đơn thuần chỉ là nỗi buồn không rõ nguồn gốc về cuộc sống cũ kĩ theo vòng tuần hoàn tẻ nhạt “Vẫn ánh mặt trời ấy chiếu rọi mỗi ngày. Vẫn bức màn đen đó buông xuống mỗi đêm. Trên mái nhà và trên các cành lá sau vườn, gió vẫn than thở giọng của gió. Chim vẫn hót giọng của chim. Dế ri ri giọng dế, gà quang quác giọng gà”. Và hơn hết sự nghịch ngợm, ngổ ngáo của cậu nhóc lên tám còn thể hiện rất chân thật qua những năm mài đũng quần trên ghế nhà trường với niềm vui thú đến lớp để tán gẫu, cãi cọ, cấu véo, ngủ gật hay chọn vị trí tối tăm cho ít bị kêu lên bảng trả bài. Ngay ở chương đầu tiên của quyển sách, chắc hẳn người đọc đã thoáng có chút giật mình, lắng đọng xen lẫn ngượng ngùng khi bắt gặp chính hình bóng của mình trong thời áo trắng qua nhân vật trữ tình. Dù bạn có dám thừa nhận hay không thì ở cái tuổi ham chơi, hiếu động ấy thì việc học như một nghĩa vụ giam cầm ta trước bao nhiêu trò chơi hấp dẫn, trước bao nhiêu khung trời mới mẻ và giờ ra chơi chính là thời gian thần tiên để chú chim non sổ lồng tìm chút niềm vui ngắn ngủi. Mạch liên tưởng độc đáo đó như thể là một chiếc chìa khóa vạn năng chạm tới mọi góc khuất riêng tư nhất trong miền kí ức của tôi, kí ức về cô học sinh lớp ba luôn thơ thẩn, mơ mộng về những bài toán chia dài ngoằng thành biết bao tòa cao ốc đồ sộ mà chính tôi là vị kiến trúc sư đại tài thiết kế nên hay những dòng chữ gà bới đang múa lượn trong quyển vở tập viết với tôi lại là món mì xoắn ốc mới mẻ, ngon lành dưới bàn tay khéo léo của đầu bếp cừ khôi… Có lẽ tôi và rất nhiều “bạn nhỏ” khác cũng đã hoặc đang đánh mất rất nhiều năm học tập quý giá, đánh mất rất nhiều kiến thức bổ ích nhưng tôi sẽ chẳng chối bỏ tuổi thơ đó, chẳng chối bỏ lỗi lầm đó vì con người không ai có thể luôn hoàn hảo, nếu ta không đủ can đảm nhìn nhận quá khứ, nhìn nhận những thiếu sót của bản thân thì ta chỉ đang tự lừa dối chính mình bởi vỏ bọc hoàn thiện giả tạo. Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh cũng đã nêu triết lý “Để sống tốt hơn đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi học làm người lớn”, thật vậy qua những lời kể chân thật về tuổi thơ đã qua, tác giả đã nhẹ nhàng gởi gắm những tư tưởng mang tính giáo dục sâu lắng, nhẹ nhàng gõ tiếng chuông vang vọng vào tiềm thức con người giúp ta khai phá nên những chân lý mới lạ.
Văn phong của tác giả nửa như giễu cợt, bông đùa, nửa lại mang hơi hướng triết lý sâu sắc truyền đạt tới đông đảo bạn đọc và đôi khi là các bậc cha mẹ nói riêng. Chắc ta không thể quên lời than phiền của cu Mùi “Người lớn thường cho phép mình làm tất cả những gì mình thích, kể cả những ý thích rất vớ vẩn và cấm trẻ con làm tất cả những gì họ không thích, và sự cấm cản của họ nhiều khi cũng vớ vẩn nốt”, đôi khi vì quá yêu thương con mà cha mẹ vô tình thái quá sự phán xét và áp đặt trẻ bởi họ luôn muốn con mình nhận lấy mọi điều tốt đẹp và tránh xa những cạm bẫy. Nhưng liệu có quá bất công khi chúng ta tước đi quyền được vấp ngã của con trẻ và ép chúng vào khuôn mẫu hoàn hảo chỉ chứa niềm vui và sự sung túc? Nghe có vẻ nghịch lý nhưng nó cũng giống như một món ăn tuy ngon đến mấy nhưng ăn hoài sẽ thành chán ngán, tầm thương ví như bước đường ta đi nếu quá
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
There are stories to read and then will forget. But also not a few books have left impressive hard fade, is the premise, the purpose, storage ideas and human-oriented silos to the new fresh future horizon. "I get a ticket to go early," Naing's Light is a book like that, I believe anyone who ever read this work are unable to forget the world butt wiggle and filled with daydreaming in the eyes of the boy is eight years old. But the world's not flashy or pretty American mystery, as in the fairy tales of childhood associated with each child that it is a hidden secret in the corner of the soul, is the true memories, is the mirror casts in the past reflected how memories of a childhood was over. Nguyen Nhat Anh gave readers a special train ticket to each person we can flip back the pages of time tinged with this past back to clear the river of childhood and erase off the dust, the deadlock, the frivolous in the adult world. Please don't think that this is just empty, tasteless disturbance works for kids that lost opportunity search about himself, about the search for the essence of life merely as the author claimed, "I wrote this book is not intended for children. I write for those who used to be children "Throughout the book as the story revolves around a group of four people with the "old man, her non" appearances on his childhood form includes: character I (cu smell), the Little Guy, and Naval gun s Tủn-Belle of neighbors. Through the journey of growth of these "baby" which, as I was witnessing a slow footage at the blur, but turbulence at the image about dates back to childhood show up crisp, vivid, you don't look like new just yesterday. The memoirs he would have to bring the full glory of brilliant, would have to be a hero with full war record that with older smell, it's merely the sadness of unknown origin on life cycle according to the old boring "Still the sun room's each day. Still the black curtain that falls every night. On the roof and on the twig after the garden, the wind still lament the voice of the wind. Birds still sing the bird's voice. Crickets ri ri accent crickets, chicken chicken voice overseas optical ". And above all the mischief, ngáo of my kid up eight also expressed the very honest through the years of grinding my crotch pants on school Chair with pleasure to class to talk, argue, the pinch, asleep or choose dark location for less pay table exclaimed. In the first chapter of the book, the reader must have had transient bit startled, deposition or the shy caught his silhouette in the main white shirt through lyrical character. Whether you dare to admit it or not in the giddy, she's hyperactive learning as a supposed imprisoned him before how many attractive games, how many new skies before and now is the time to play Elves to immature birds nested Windows, finding little joy. Unique imagination circuits that as possible is a key multimeter reaching every corner of sight most private domain in my memories, memories about her third-grade students consistently lounge, daydreaming about long division math ngoằng into how massive building that I was the great architect should design resources or those needing inscription are dancing in the glider booklet write to me again as the new spiral noodles, delectable under skillful hands of Chef best ... Maybe I and a lot of "you" also have or are lost very many years of learning, lost a lot of useful knowledge but I will not deny that childhood, something denied them because of the people who can not always perfect, if we are not brave enough to see the past , recognized the shortcomings of ourselves, we're just kidding ourselves by creating imitation complete casing. Writer Nguyen Nhat Anh also outlined the philosophy "To live better is sometimes we have to learn to do the children before school do adults", indeed through true stories about childhood is over, the authors recommend gentle educational thoughts deep, gently knock echoes ringing into the human subconscious mind help me explores the strange new truths.Văn phong của tác giả nửa như giễu cợt, bông đùa, nửa lại mang hơi hướng triết lý sâu sắc truyền đạt tới đông đảo bạn đọc và đôi khi là các bậc cha mẹ nói riêng. Chắc ta không thể quên lời than phiền của cu Mùi “Người lớn thường cho phép mình làm tất cả những gì mình thích, kể cả những ý thích rất vớ vẩn và cấm trẻ con làm tất cả những gì họ không thích, và sự cấm cản của họ nhiều khi cũng vớ vẩn nốt”, đôi khi vì quá yêu thương con mà cha mẹ vô tình thái quá sự phán xét và áp đặt trẻ bởi họ luôn muốn con mình nhận lấy mọi điều tốt đẹp và tránh xa những cạm bẫy. Nhưng liệu có quá bất công khi chúng ta tước đi quyền được vấp ngã của con trẻ và ép chúng vào khuôn mẫu hoàn hảo chỉ chứa niềm vui và sự sung túc? Nghe có vẻ nghịch lý nhưng nó cũng giống như một món ăn tuy ngon đến mấy nhưng ăn hoài sẽ thành chán ngán, tầm thương ví như bước đường ta đi nếu quá
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
There are stories to read before going to forget. But also many books have left a lasting impression, as a premise, purpose, and is an ideal launch pad human beings in the future horizons fresh. "Please give me a ticket to childhood" by writer Nguyen Nhat Anh is a book like this, I believe anyone ever read this work are unforgettable world filled with vague and dreamy in the eyes eight-year-old boy's mischievous. But that world did not extravagant, mysterious or aesthetic shines as in the fairy tales attached to each child's childhood, but it was the secret corners of the soul, is the truest memories, a mirror reflection shines past the countless memories of a childhood spent. Nguyen Nhat Anh gave readers a ticket on a special train to each one of us can turn back the pages of time this past tinged return limpid rivers of childhood and washed off the dust, the deadlock, the vanity in the adult world. Please do not rush to think that this is just a work disturbance hollow, pointless for the children that lost opportunities for themselves, looking for the most simple nature of life, as well as authors who insisted, "I wrote this book is not for children. I write for those who used to be children "

Throughout the book, the story revolves around four people group with the" old man, young lady "wearing his childhood shape including my character (cu Hare), Tí sún child, Customs brokers and Tun- guy belle of the neighborhood. Through the journey of growing up "baby", I like to witness a slow motion blur sometimes, but sometimes disturbing picture of the current date back to childhood crisp, vivid seemingly just yesterday. His recollections that bring glamor to full brilliance, that is filled with epic victories proud that the stale smell, it merely sadness unidentified old life according tedious cycle "was still the sun shines every day. Still black curtain that falls each night. On the roof and on the back of the garden foliage, wind still lament the wind's voice. Birds are birds singing voice. Ri ri crickets crickets voice, optical chicken chicken outrageous accent ". And most of all the mischief, goose's boy was eight remaining very true expression through the crotch grinding years in school with attendance pleasure chatting, arguing, pinch, or pick asleep dark location for less pay all exclaimed table. Right in the first chapter of the book, the reader has probably had little startled glance, interspersed deposition encountered major embarrassment when his silhouette in white shirt over lyrical character. Whether you admit it or not, at the age of giddy, restless he is learning as an obligation detained at how many games we appeal, how many frames before new heavens and recess is the time elves time to find young birds nested window a short bit of fun. Associate unique circuit as it is a key universal reach all most private corners of my domain memories, memories of her third-graders always lounging, dreaming about long division problems ngoang into how buildings are massive but my main talented architect should design or text of dancing chickens dig glide in my notebook writing with spiral pasta is fresh, tasty below skilled hands of keen cooks ... Maybe me and a lot of "little friend" also have been or are losing a lot of valuable academic year, losing a lot of useful knowledge but I will not deny age that poem, there is no denying that as human faults no one can always perfect, if we do not have the courage to recognize the past, acknowledged the shortcomings of ourselves, then we are just fooling ourselves by shell upholstery complete sham. Nguyen Nhat Anh writer also stated philosophy of "To live better sometimes we have to learn as a child before making adult learning", in fact over the true narrative of childhood has passed, the author has slightly gentle entrust these thoughts deep educational, gently tap the bell echoed into the human subconscious to help us explore new truths.
the style of the author half as ridicule, jokes, half slightly bring profound philosophy communicated to numerous readers and sometimes parents in particular. Sure we can not forget the smell stale complaints "Adults often allow ourselves to do everything you like, including a silly whim and banned all kids do what they do not like, and the prohibition their plagued many pitches as well inept ", sometimes because too loving child whose parents accidentally outrageous judgment and imposition children because they always want their children to receive all the best and avoid pitfalls . But is it so unfair when we are deprived of the right to stumble children and force them into the perfect model contains only joy and prosperity? It sounds paradoxical, but it is like a dish but delicious to eat little but forever will the boring, mediocrity, as the way to go if we too
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: