Đến Đà Lạt thì chúng ta không thể không ghé những quán cà phê rất đặc trưng của thành phố sương mù. Nhưng cũng chính quán cà phê ở đây – quán Cung Tơ Chiều chúng tôi ghé qua, một quán rất đặc biệt, tạo nhiều dư luận hiếu kỳ - đã chia rẽ đoàn đi chúng tôi thành hai nhóm: 4 người quyết định vô quán dù phải leo đồi và hoàn toàn không có ánh điện, lối lên rõ ràng; 4 người còn lại quyết định thoái lui vì cảm giác u tối, rờn rợn hay ngại một cái gì đó. Về quán cà phê này có lẽ tôi sẽ viết vài dòng ngắn ở bài viết tới về Đà Lạt nhưng thú thực thì nó vẫn chưa đủ huyền bí, u tịch, ma mị như hình dung của tôi khi đọc người ta viết về nó. Khi rời quán, chúng tôi có hẹn bốn bạn kia đi ra hồ Xuân Hương cùng ngồi uống bia, nhâm nhi cùng gió núi, cùng cái lạnh sắc ngọt lịm của đêm phố núi. Các bạn đó đã không ra vì về khách sạn, và có lẽ họ ngại lạnh. Chính trong lúc chúng tôi tách nhau, chúng tôi mới nhận ra những giây phút đã gắn kết trước đó và sẽ luôn gắn kết trong suốt hành trình sau đó trở về. Hòa mình trong đêm vắng, lắng nghe ngàn thông vi vút cùng gió thốc, chúng tôi ngồi đây, những người tứ xứ, tâm tình, đồng cảm, dù chúng tôi không nói nhiều. Trên thực tế, nhiều điều không nói, cứ để tự cảm nhận sẽ hay hơn, thấm thía hơn. Vài lon bia cùng vài thức ăn nhanh đơn giản đủ làm nên một trải nghiệm rất thú vị và khác thường. Ngày mai, chúng tôi sẽ lên đường về. Và thời gian sau này nữa, có thể chúng tôi sẽ còn hạnh ngộ, sẽ trở thành những người bạn lâu dài, cũng có thể mãi mãi chẳng bao giờ gặp nhau. Cuộc gặp gỡ tình cờ và một hành trình ngẫu hứng giúp chúng tôi đồng cảm, có những khoảnh khắc yêu thương, giúp đỡ chân tình. Những chuyện tào lao và cả những chuyện đời, những tâm tình được hé lộ. Có những khoảng lắng cả bốn người dừng lại nhìn ra mặt hồ tĩnh lặng, để mặc cho gió lạnh hiu hắt táp vào mặt. Dường như lòng tôi đã trở thành một mặt hồ, thật bình yên, êm dịu, thư thái, bồng bềnh như chính không khí đêm Đà Lạt. Bạn nói đến âm nhạc, nói đến Trịnh, đến những quán cà phê, những chuyến đi và cả phận người. Tôi nhắc đến ca khúc “Phôi pha” và nói vài điều về cái tâm thức của bước chân giang hồ lỡ dở. Lạnh quá tôi không thể hát cho mọi người nghe những lời ca “phôi pha”, dù trước đó, ở quán cà phê tôi cũng có hát. Không biết với ba bạn đồng hành còn lại của tôi (Tuấn, Quang, Thuận) cùng ngồi bên hồ đêm đó có cảm giác như thế nào nhưng với tôi, đó là một trong những khoảng lặng vô cùng quý trong chuyến đi. Từ xa lạ, chúng tôi đã quen biết, và có thể, ở một lúc nào đó, đã rất quý mến nhau, đồng điệu, lắng nghe nhau. Tôi đã quên hết mọi ưu phiền, tâm hồn như được giải thoát khỏi những bức xúc trước đó. Và đến cuộc đi này, tôi càng thấm thía hơn cái lẽ là điều quan trọng là con người ta sống với nhau bằng sự chân tình, biết lắng nghe, yêu thương và chia sẻ, chẳng quan trọng xa hay gần. Sự tình cờ luôn mang đến những niềm vui bất ngờ, thú vị. Nhiều người xung quanh thường nói tôi khó gần, hay khó chia sẻ, hay sống với cái tôi quá lớn, vân vân… Tôi không bao giờ vặc lại hay bác bỏ gì. Cuộc sống của tôi là do tôi lựa chọn và không phải ai cũng có thể hợp, có thể sẻ chia hay lắng nghe. Cho nên tôi tự giới hạn ở một chừng mực nào đó, theo một nguyên tắc của công việc hoặc xã giao. Bản thân tôi tự nhận thấy mình không phải là người khép kín, cũng chẳng bao giờ có ý nghĩ mình hơn người khác mà ứng xử khinh trọng, hay chê bai. Với tôi chỉ có hợp và không hợp. Hợp thì cùng sẻ chia, không hợp thì dừng lại ở xã giao, những thứ cần thiết nhất cho công việc. Trong nhiều chuyến đi chung, tôi cũng không thấy được xả hết cỡ, được thoải mái hoàn toàn, vẫn cứ thấy gờn gợn người này để ý người kia hay có những ý hướng không được hài hòa lắm. Cũng có thể do tôi, tôi thích những thứ khác, thích kiểu đi khác, đã gây khó chịu cho mọi người. Và trong tất cả mọi trường hợp, tôi im lặng và những lúc cần thì, theo đám đông. Còn lại, tranh thủ mọi thởi gian có thể để đi theo hướng khám phá của mình, theo sở thích của mình. Điều này tôi phải thừa nhận những đơn vị làm tour cũng khá tinh, khi họ dành những khoảng thời gian nhất định cho những đoàn khách tự do khám phá, bên cạnh lịch trình cố định.
Tôi phải nói hơi dài dòng một chút như vậy để một lần nữa khẳng định ý nghĩa của chuyến đi này. Bản thân tôi và nhiều bạn tôi nói rất đúng, không nên đi du lịch theo một đoàn đông mà nên đi theo nhóm nhỏ, cùng sở thích, chí hướng sẽ thoải mái hơn. Dù tôi và 6 bạn đồng hành vừa qua lần đầu gặp nhau, lần đầu đi chung nhưng lại thấy rất tương hợp. Chẳng cần phải giới thiệu hay nói quá nhiều, chúng tôi, ngay từ khi tập hợp đầy đủ, khởi hành chính thức, đã coi nhau là một khối, một tập thể cố kết, cùng tương trợ, giúp đỡ, đồng hành với nhau trong suốt chặng đường dài. Ai cũng có cái tôi riêng, và trong các bạn trẻ đi cùng tôi đó, có người còn có cá tính rất mạnh. Song tất cả đã gạt qua một bên, bỏ lại mọi khó chịu hay những bực dọc với những gì không vừa ý mà người khác làm, để hướng tới cái đích chung, khám phá, an toàn, tương trợ. Các bạn đồng hành của tôi, những người trẻ, ở họ luôn có sự vô tư, cả cái khí chất rất thẳng thắn, sòng phẳng của người nam, có cả sự phóng khoáng và luôn tôn trọng kẻ khác. Điều đó, chính tôi đã phải học các bạn, và chính vì tinh thần ấy, chúng tôi có một chuyến đi trọn vẹn.
đang được dịch, vui lòng đợi..