Đến Đà Lạt thì chúng ta không thể không ghé những quán cà phê rất đặc  dịch - Đến Đà Lạt thì chúng ta không thể không ghé những quán cà phê rất đặc  Anh làm thế nào để nói

Đến Đà Lạt thì chúng ta không thể k

Đến Đà Lạt thì chúng ta không thể không ghé những quán cà phê rất đặc trưng của thành phố sương mù. Nhưng cũng chính quán cà phê ở đây – quán Cung Tơ Chiều chúng tôi ghé qua, một quán rất đặc biệt, tạo nhiều dư luận hiếu kỳ - đã chia rẽ đoàn đi chúng tôi thành hai nhóm: 4 người quyết định vô quán dù phải leo đồi và hoàn toàn không có ánh điện, lối lên rõ ràng; 4 người còn lại quyết định thoái lui vì cảm giác u tối, rờn rợn hay ngại một cái gì đó. Về quán cà phê này có lẽ tôi sẽ viết vài dòng ngắn ở bài viết tới về Đà Lạt nhưng thú thực thì nó vẫn chưa đủ huyền bí, u tịch, ma mị như hình dung của tôi khi đọc người ta viết về nó. Khi rời quán, chúng tôi có hẹn bốn bạn kia đi ra hồ Xuân Hương cùng ngồi uống bia, nhâm nhi cùng gió núi, cùng cái lạnh sắc ngọt lịm của đêm phố núi. Các bạn đó đã không ra vì về khách sạn, và có lẽ họ ngại lạnh. Chính trong lúc chúng tôi tách nhau, chúng tôi mới nhận ra những giây phút đã gắn kết trước đó và sẽ luôn gắn kết trong suốt hành trình sau đó trở về.

Hòa mình trong đêm vắng, lắng nghe ngàn thông vi vút cùng gió thốc, chúng tôi ngồi đây, những người tứ xứ, tâm tình, đồng cảm, dù chúng tôi không nói nhiều. Trên thực tế, nhiều điều không nói, cứ để tự cảm nhận sẽ hay hơn, thấm thía hơn. Vài lon bia cùng vài thức ăn nhanh đơn giản đủ làm nên một trải nghiệm rất thú vị và khác thường. Ngày mai, chúng tôi sẽ lên đường về. Và thời gian sau này nữa, có thể chúng tôi sẽ còn hạnh ngộ, sẽ trở thành những người bạn lâu dài, cũng có thể mãi mãi chẳng bao giờ gặp nhau. Cuộc gặp gỡ tình cờ và một hành trình ngẫu hứng giúp chúng tôi đồng cảm, có những khoảnh khắc yêu thương, giúp đỡ chân tình. Những chuyện tào lao và cả những chuyện đời, những tâm tình được hé lộ. Có những khoảng lắng cả bốn người dừng lại nhìn ra mặt hồ tĩnh lặng, để mặc cho gió lạnh hiu hắt táp vào mặt. Dường như lòng tôi đã trở thành một mặt hồ, thật bình yên, êm dịu, thư thái, bồng bềnh như chính không khí đêm Đà Lạt. Bạn nói đến âm nhạc, nói đến Trịnh, đến những quán cà phê, những chuyến đi và cả phận người. Tôi nhắc đến ca khúc “Phôi pha” và nói vài điều về cái tâm thức của bước chân giang hồ lỡ dở. Lạnh quá tôi không thể hát cho mọi người nghe những lời ca “phôi pha”, dù trước đó, ở quán cà phê tôi cũng có hát. Không biết với ba bạn đồng hành còn lại của tôi (Tuấn, Quang, Thuận) cùng ngồi bên hồ đêm đó có cảm giác như thế nào nhưng với tôi, đó là một trong những khoảng lặng vô cùng quý trong chuyến đi. Từ xa lạ, chúng tôi đã quen biết, và có thể, ở một lúc nào đó, đã rất quý mến nhau, đồng điệu, lắng nghe nhau. Tôi đã quên hết mọi ưu phiền, tâm hồn như được giải thoát khỏi những bức xúc trước đó. Và đến cuộc đi này, tôi càng thấm thía hơn cái lẽ là điều quan trọng là con người ta sống với nhau bằng sự chân tình, biết lắng nghe, yêu thương và chia sẻ, chẳng quan trọng xa hay gần. Sự tình cờ luôn mang đến những niềm vui bất ngờ, thú vị.

Nhiều người xung quanh thường nói tôi khó gần, hay khó chia sẻ, hay sống với cái tôi quá lớn, vân vân… Tôi không bao giờ vặc lại hay bác bỏ gì. Cuộc sống của tôi là do tôi lựa chọn và không phải ai cũng có thể hợp, có thể sẻ chia hay lắng nghe. Cho nên tôi tự giới hạn ở một chừng mực nào đó, theo một nguyên tắc của công việc hoặc xã giao. Bản thân tôi tự nhận thấy mình không phải là người khép kín, cũng chẳng bao giờ có ý nghĩ mình hơn người khác mà ứng xử khinh trọng, hay chê bai. Với tôi chỉ có hợp và không hợp. Hợp thì cùng sẻ chia, không hợp thì dừng lại ở xã giao, những thứ cần thiết nhất cho công việc. Trong nhiều chuyến đi chung, tôi cũng không thấy được xả hết cỡ, được thoải mái hoàn toàn, vẫn cứ thấy gờn gợn người này để ý người kia hay có những ý hướng không được hài hòa lắm. Cũng có thể do tôi, tôi thích những thứ khác, thích kiểu đi khác, đã gây khó chịu cho mọi người. Và trong tất cả mọi trường hợp, tôi im lặng và những lúc cần thì, theo đám đông. Còn lại, tranh thủ mọi thởi gian có thể để đi theo hướng khám phá của mình, theo sở thích của mình. Điều này tôi phải thừa nhận những đơn vị làm tour cũng khá tinh, khi họ dành những khoảng thời gian nhất định cho những đoàn khách tự do khám phá, bên cạnh lịch trình cố định.

Tôi phải nói hơi dài dòng một chút như vậy để một lần nữa khẳng định ý nghĩa của chuyến đi này. Bản thân tôi và nhiều bạn tôi nói rất đúng, không nên đi du lịch theo một đoàn đông mà nên đi theo nhóm nhỏ, cùng sở thích, chí hướng sẽ thoải mái hơn. Dù tôi và 6 bạn đồng hành vừa qua lần đầu gặp nhau, lần đầu đi chung nhưng lại thấy rất tương hợp. Chẳng cần phải giới thiệu hay nói quá nhiều, chúng tôi, ngay từ khi tập hợp đầy đủ, khởi hành chính thức, đã coi nhau là một khối, một tập thể cố kết, cùng tương trợ, giúp đỡ, đồng hành với nhau trong suốt chặng đường dài. Ai cũng có cái tôi riêng, và trong các bạn trẻ đi cùng tôi đó, có người còn có cá tính rất mạnh. Song tất cả đã gạt qua một bên, bỏ lại mọi khó chịu hay những bực dọc với những gì không vừa ý mà người khác làm, để hướng tới cái đích chung, khám phá, an toàn, tương trợ. Các bạn đồng hành của tôi, những người trẻ, ở họ luôn có sự vô tư, cả cái khí chất rất thẳng thắn, sòng phẳng của người nam, có cả sự phóng khoáng và luôn tôn trọng kẻ khác. Điều đó, chính tôi đã phải học các bạn, và chính vì tinh thần ấy, chúng tôi có một chuyến đi trọn vẹn.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Đến Đà Lạt thì chúng ta không thể không ghé những quán cà phê rất đặc trưng của thành phố sương mù. Nhưng cũng chính quán cà phê ở đây – quán Cung Tơ Chiều chúng tôi ghé qua, một quán rất đặc biệt, tạo nhiều dư luận hiếu kỳ - đã chia rẽ đoàn đi chúng tôi thành hai nhóm: 4 người quyết định vô quán dù phải leo đồi và hoàn toàn không có ánh điện, lối lên rõ ràng; 4 người còn lại quyết định thoái lui vì cảm giác u tối, rờn rợn hay ngại một cái gì đó. Về quán cà phê này có lẽ tôi sẽ viết vài dòng ngắn ở bài viết tới về Đà Lạt nhưng thú thực thì nó vẫn chưa đủ huyền bí, u tịch, ma mị như hình dung của tôi khi đọc người ta viết về nó. Khi rời quán, chúng tôi có hẹn bốn bạn kia đi ra hồ Xuân Hương cùng ngồi uống bia, nhâm nhi cùng gió núi, cùng cái lạnh sắc ngọt lịm của đêm phố núi. Các bạn đó đã không ra vì về khách sạn, và có lẽ họ ngại lạnh. Chính trong lúc chúng tôi tách nhau, chúng tôi mới nhận ra những giây phút đã gắn kết trước đó và sẽ luôn gắn kết trong suốt hành trình sau đó trở về. Hòa mình trong đêm vắng, lắng nghe ngàn thông vi vút cùng gió thốc, chúng tôi ngồi đây, những người tứ xứ, tâm tình, đồng cảm, dù chúng tôi không nói nhiều. Trên thực tế, nhiều điều không nói, cứ để tự cảm nhận sẽ hay hơn, thấm thía hơn. Vài lon bia cùng vài thức ăn nhanh đơn giản đủ làm nên một trải nghiệm rất thú vị và khác thường. Ngày mai, chúng tôi sẽ lên đường về. Và thời gian sau này nữa, có thể chúng tôi sẽ còn hạnh ngộ, sẽ trở thành những người bạn lâu dài, cũng có thể mãi mãi chẳng bao giờ gặp nhau. Cuộc gặp gỡ tình cờ và một hành trình ngẫu hứng giúp chúng tôi đồng cảm, có những khoảnh khắc yêu thương, giúp đỡ chân tình. Những chuyện tào lao và cả những chuyện đời, những tâm tình được hé lộ. Có những khoảng lắng cả bốn người dừng lại nhìn ra mặt hồ tĩnh lặng, để mặc cho gió lạnh hiu hắt táp vào mặt. Dường như lòng tôi đã trở thành một mặt hồ, thật bình yên, êm dịu, thư thái, bồng bềnh như chính không khí đêm Đà Lạt. Bạn nói đến âm nhạc, nói đến Trịnh, đến những quán cà phê, những chuyến đi và cả phận người. Tôi nhắc đến ca khúc “Phôi pha” và nói vài điều về cái tâm thức của bước chân giang hồ lỡ dở. Lạnh quá tôi không thể hát cho mọi người nghe những lời ca “phôi pha”, dù trước đó, ở quán cà phê tôi cũng có hát. Không biết với ba bạn đồng hành còn lại của tôi (Tuấn, Quang, Thuận) cùng ngồi bên hồ đêm đó có cảm giác như thế nào nhưng với tôi, đó là một trong những khoảng lặng vô cùng quý trong chuyến đi. Từ xa lạ, chúng tôi đã quen biết, và có thể, ở một lúc nào đó, đã rất quý mến nhau, đồng điệu, lắng nghe nhau. Tôi đã quên hết mọi ưu phiền, tâm hồn như được giải thoát khỏi những bức xúc trước đó. Và đến cuộc đi này, tôi càng thấm thía hơn cái lẽ là điều quan trọng là con người ta sống với nhau bằng sự chân tình, biết lắng nghe, yêu thương và chia sẻ, chẳng quan trọng xa hay gần. Sự tình cờ luôn mang đến những niềm vui bất ngờ, thú vị. Nhiều người xung quanh thường nói tôi khó gần, hay khó chia sẻ, hay sống với cái tôi quá lớn, vân vân… Tôi không bao giờ vặc lại hay bác bỏ gì. Cuộc sống của tôi là do tôi lựa chọn và không phải ai cũng có thể hợp, có thể sẻ chia hay lắng nghe. Cho nên tôi tự giới hạn ở một chừng mực nào đó, theo một nguyên tắc của công việc hoặc xã giao. Bản thân tôi tự nhận thấy mình không phải là người khép kín, cũng chẳng bao giờ có ý nghĩ mình hơn người khác mà ứng xử khinh trọng, hay chê bai. Với tôi chỉ có hợp và không hợp. Hợp thì cùng sẻ chia, không hợp thì dừng lại ở xã giao, những thứ cần thiết nhất cho công việc. Trong nhiều chuyến đi chung, tôi cũng không thấy được xả hết cỡ, được thoải mái hoàn toàn, vẫn cứ thấy gờn gợn người này để ý người kia hay có những ý hướng không được hài hòa lắm. Cũng có thể do tôi, tôi thích những thứ khác, thích kiểu đi khác, đã gây khó chịu cho mọi người. Và trong tất cả mọi trường hợp, tôi im lặng và những lúc cần thì, theo đám đông. Còn lại, tranh thủ mọi thởi gian có thể để đi theo hướng khám phá của mình, theo sở thích của mình. Điều này tôi phải thừa nhận những đơn vị làm tour cũng khá tinh, khi họ dành những khoảng thời gian nhất định cho những đoàn khách tự do khám phá, bên cạnh lịch trình cố định.
Tôi phải nói hơi dài dòng một chút như vậy để một lần nữa khẳng định ý nghĩa của chuyến đi này. Bản thân tôi và nhiều bạn tôi nói rất đúng, không nên đi du lịch theo một đoàn đông mà nên đi theo nhóm nhỏ, cùng sở thích, chí hướng sẽ thoải mái hơn. Dù tôi và 6 bạn đồng hành vừa qua lần đầu gặp nhau, lần đầu đi chung nhưng lại thấy rất tương hợp. Chẳng cần phải giới thiệu hay nói quá nhiều, chúng tôi, ngay từ khi tập hợp đầy đủ, khởi hành chính thức, đã coi nhau là một khối, một tập thể cố kết, cùng tương trợ, giúp đỡ, đồng hành với nhau trong suốt chặng đường dài. Ai cũng có cái tôi riêng, và trong các bạn trẻ đi cùng tôi đó, có người còn có cá tính rất mạnh. Song tất cả đã gạt qua một bên, bỏ lại mọi khó chịu hay những bực dọc với những gì không vừa ý mà người khác làm, để hướng tới cái đích chung, khám phá, an toàn, tương trợ. Các bạn đồng hành của tôi, những người trẻ, ở họ luôn có sự vô tư, cả cái khí chất rất thẳng thắn, sòng phẳng của người nam, có cả sự phóng khoáng và luôn tôn trọng kẻ khác. Điều đó, chính tôi đã phải học các bạn, và chính vì tinh thần ấy, chúng tôi có một chuyến đi trọn vẹn.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Dalat, we can not visit the cafe is typical of city smog. But also in this cafe - bar also hosts afternoon we visit a very special shop to make many curious public opinion - has divided our delegation into two groups: 4 people very consistent decision whether to climb the hill and absolutely no electric light, clear way up; 4 people left decided regressive because feeling gloomy, Aaron chillingly or afraid something. About this cafe maybe I'll write a few short lines at the post to the Dalat but confess it was not enough mystery, u president, hauntingly like my imagined when I read people write about it. Upon leaving the restaurant, we have a date you went out four Xuan Huong Lake and beer, sip and mountain wind, cold and sweet color of night mountain town. You did not because of the hotel, and perhaps they were afraid the cold. It was during the time we separated, we realized the moment had mounted earlier and will continue to mount throughout the journey and then returned. Soak in the night desert, listening to the wind soaring pine forest paddy we sit here, the Quartet of, feelings, empathy, though we do not speak much. In fact, many things did not say, let yourself feel that would be better, more poignant. A few cans of beer and some simple food fast enough to make a very interesting experience and unusual. Tomorrow, we will return home. And after this another time, maybe we will also conduct treatment, will become lasting friends, and maybe forever never met. The chance encounter and an impromptu journey helps us empathize with moments of love, sincere help. These and all the crap about life, feelings are revealed. There are about four of them stopped settling overlooking tranquil lakes, to wear for the cold wind against your face gloomy overhead. It seems my heart had become a lake, very peaceful, calm, relaxed, floating in the air as Dalat night. You say to music, talking to Zheng, to the cafe, the trip and the human condition. I mentioned the song "Embryo phase" and said something about the mind of Gypsy leaden feet. I can not sing too cold for people to hear the lyrics "faded", though earlier, in cafe I also sing. Unknown to the three remaining companions of mine (Tuan, Quang Thuan) and sit by the lake that night feeling like but for me, it is one of the extremely precious silence during the trip. From strangers, we have known, and may, at some point, was very fond of each other, in tune, listen to each other. I forget all your troubles, as the soul is freed from the previous pressing. And this goes to the, I penetrated more important ones are probably the people we live with each other with the sincere, listen, love and sharing, not matter near or far. The accidental always bring unexpected joy, fun. Many people around me often say unapproachable, or difficult to share, or live with the ego too big, etc ... I never snapped or rejected What. My life is my choice and not everyone can match, could share or listen. So I limit myself to a certain extent, according to a principle of work or socializing. I personally seen himself is not closed, nor ever have thought themselves superior to others that matter behaves contempt or derision. With me only right and not right. Hop the same share, not where it stops at a courtesy, most necessary things for work. In many common trip, I did not see was discharged size, completely comfortable, still see this ripple ripple notice the other person or intentions are not very harmonious. It can be caused by me, I like other things, like other types of travel, was offensive to everyone. And in every case, I was silent, and when you need it, along with the crowd. Left, seizing every possible time to go in the direction of his discoveries, according to their preferences. This I must admit these shares do quite fine tour, when they spend a certain amount of time to freely explore delegation, besides a fixed schedule. I have to say a little bit lengthy so to once again affirm the significance of this trip. Myself and my friend was right, do not travel in a crowded group that should go in small groups, with similar interests, ideals would be more comfortable. Though I and the last six companions first met, first go joint but very compatible. No need to introduce or talk too much, we, since the full set, the official departure, were considered together as a block, a collective cohesion, and solidarity, assistance, companionship together during its journey. Everyone has its own ego, and in the young people to accompany me, someone still has a very strong personality. But all were cast aside, leaving any discomfort or irritation with what is not pleasant, but others do, toward the common destination, leisure, safety, solidarity. My companions, young people, in all candor they always have, even the air quality very frank, fair of men, including liberal and respectful of others. That, I myself had to learn of you, and because of that spirit, we have a perfect trip.





đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: