Anh đã từng nói, điều to lớn nhất mà người con trai có thể làm cho cô gái mà họ yêu, chính là nguyện vọng trở thành chỗ dựa cho cô ấy cả cuộc đời.
Chúng ta có thể đánh cược với tương lai, vẫn chịu buông tay đầu hàng trước hiện tại. Nhưng chỉ cần qua thời gian và anh vẫn kiên trì ở lại bên em, chính là lý do để em tin tưởng, dẫu cho khó khăn đến mấy em vẫn không đơn độc, dẫu cho có ngã đau đến mấy vẫn còn có anh.
Tình yêu, liệu có thể bao lâu bền vững? Liệu người này có thể kiên nhẫn chờ người kia đến bao giờ? Anh đã từng nói với em, chỉ là trong phút chốc muốn chờ thì chờ, muốn ương bướng mà yêu thương, chứ chẳng có nguyên nhân gì khác nữa.
Thật là may vì em có anh đúng không? Bởi vì anh đã nhẫn nại với cuộc sống của em, điều mà ngay cả chính em, đôi khi còn chán ngán.
Sau tất cả những gì chúng ta có, bao gồm cả những kỷ niệm đẹp lẫn những lần cãi vã nảy lửa. Anh vẫn có thể để em bình thản mà đối diện với hiện thực. Anh từng nói, mọi chuyện luôn luôn tồn tại một khía cạnh cực kỳ khốc liệt, một lúc nào đó cái khía cạnh ấy sẽ đứng chắn ngang đường khiến chúng ta vấp ngã. Đau, và tổn thương cũng là từ đấy, để rồi bảo em phải luôn kiên cường mà sống, dũng cảm mà đi.
Thật ra em chẳng hề yếu đuối và trẻ con như anh vẫn lo lắng, em chỉ là muốn dựa vào anh lâu hơn một chút mà thôi. Khi người ta vẫn luôn lạc mất nhau giữa dòng đời ngược xuôi, thì kể ra việc em ngang ngạnh tiến lên phía trước, quay sang bên cạnh vẫn thấy anh mỉm cười và bàn tay nắm chặt, là điều may mắn và hạnh phúc biết nhường nào.
Anh biết không, chỉ cần như thế thôi, đối với em quý giá hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Bởi vì chỉ cần mình có nhau, có chuyện gì là không thể vượt qua nổi?
Anh chưa từng hứa hẹn với em, sẽ ở bên cạnh em mãi mãi, cũng chưa từng dùng lời hoa mĩ giả dối để thề thốt sẽ yêu em trọn đời. Nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, mọi thứ tưởng như mới hôm qua mà đã là quá khứ xa tít tắp. Vậy mà anh vẫn ở đây, bàn tay nắm chặt và chiếc ôm vẫn còn nguyên vẹn rung động lúc ban đầu.
Với em, đó chính là điều hạnh phúc nhất cuộc đời!
Dù có đi bao xa, dù thời gian có tiếp tục làm con người ta lớn lên, rồi già đi. Chẳng có thứ gì gọi là vĩnh cửu, cũng chẳng có thứ tình yêu nào đo đếm bằng lời thề hẹn. Chỉ có sự kiên nhẫn và tình cảm ấm áp là mãi mãi còn.
Để rồi một lúc nào đó bỗng thấy xúc động đến rơi nước mắt: Cảm ơn vì anh vẫn ở đây…
đang được dịch, vui lòng đợi..