Đôi khi, thèm được lên đường, đi đến đâu đó với chiếc balo nặng trình  dịch - Đôi khi, thèm được lên đường, đi đến đâu đó với chiếc balo nặng trình  Anh làm thế nào để nói

Đôi khi, thèm được lên đường, đi đế

Đôi khi, thèm được lên đường, đi đến đâu đó với chiếc balo nặng trình trịch trên vai, kiếm một góc nào đó dưới một mái hiên, cuộn mình trong túi ngủ ấm áp và hít thở không khí đêm của một nơi xa lạ, hoặc nếu có tiền, thuê một phòng nhỏ trong một khách sạn hạng thường, tắm táp thật sạch sẽ để xua đi bụi đường, nằm đắp chăn, tắt điện và nhìn ra ngoài thành phố xa lạ, nếu có trăng và sao thì thật tuyệt, có mưa cũng tuyệt vậy. Tựa chung lại, chỉ muốn đi, đến một nơi xa lạ, rồi ở đâu cũng được, sao cho thỏa được cái chí của một tâm hồn thích xê dịch như tôi thôi.

Nhưng đôi khi, lại chẳng thể đi đâu, chết dí một chỗ, bao nhiêu việc phải làm, đầy những tính toán cần phải suy nghĩ, và tiền nong cũng là một cản trở không nhỏ. Tôi phải làm gì khi đôi chân phát cuồng mà ý trí lại không cho phép mình được lên đường? Tiền nong lúc nào cũng là vấn đề nhưng mà chưa bao giờ có thể ngăn cản tôi lên đường. Tôi nhớ trong một chuyến đi chơi Đà Nẵng, tôi có một chút tiền đủ mua vé xe lửa để vào đến đấy thôi, nhưng tôi muốn đi quá, tôi muốn vào đó, lấy xe máy của anh chị tôi, tôi muốn từ đó đi lên đường Trường Sơn, đâm sau vào trong những nhành đường Trường Sơn đầy rừng núi, tôi muốn được đi lên đèo Hải Vân... vậy là tôi nghĩ và lúc nào tôi cũng nghĩ được cách để có tiền cho mình một cách chính đáng và đôi phần kì diệu, vì dường như khi tôi muốn tôi luôn được trợ giúp một cách rất bất ngờ mà tôi không thể nào tính trước được.

Như lúc này đây, tôi chẳng thể đi đâu, cứ ngồi miệt mài bên chiếc máy tính với xứ sở Narnia của mình, tôi chốn vào đấy, tìm trong cái xứ sở huyền diệu đấy tất cả mọi động lực cho mình, tìm một sợi dây buộc chặt mình vào căn phòng nhỏ bé này, nơi tôi chỉ có thể đến Narnia qua cái tủ quần áo, còn cửa chính thì luôn được nêm chặt bằng ý chí không được trốn đi đâu. Nghe thật kì phải không? Mà nó phải vậy, đôi khi người ta phải biết kìm nén bản thân mình, neo chặt mình lại không được cho cái chí tang bồng của mình được thỏa sức vẫy vùng. Tôi lại dùng nhiều từ đôi khi quá rồi. Tôi chỉ muốn nói rằng, lúc này đây, tôi phải tự tìm cho mình một thế giới khác, đầy ắp trí tưởng tượng để lẩn mình vào đó mà quên đi rằng tinh thần tôi đang muốn đi đâu đó trên đôi chân của mình, balo trên vai, nặng trình trịch với máy ảnh và sách và vô vàn thứ linh tinh khác. Vậy thôi.

Nhưng mà khi trở về với thế giới của mình, tôi lại thèm. Tôi thèm được lên đường, được đi đến một thành phố xa lạ. Được lang thang trên những con đường không quen thuộc, cười với những khuôn mặt xa xôi, ngồi gặm bánh mì mua trong siêu thị, chụp lại chân dung của thành phố bằng những cú máy vụng về. Chìm bản thể của mình ở một nơi xa lạ không ai biết là một cảm giác không thể tả. Ta giống như một tế bào lạ xâm nhập vào một cơ thể khác. Tất cả mọi thứ trước mắt ta sao khác biệt với những điều ta biết, nó chỉ cùng lợi gợn về những điều ta thấy gần giống, dường như giống chỗ này chỗ kia, còn thực chất nó là một cơ thể riêng biệt độc đáo. Một nơi đầy những cá nhân trống rỗng trong việc đi tìm bản ngã của mình. Tôi đến đấy, tế bào tôi thâm nhập vào đấy tôi chỉ cảm giác như tôi đang tìm được sự đồng điệu của mình. Sự đồng điệu đến từ sự không thấu hiểu. Nghe có vẻ lạ phải không? Nhưng đối với tôi khi ta không thấu hiểu một bản thể, ta chỉ chạm vào nó bằng xúc giác hời hợt bề mặt, thì bản thân sự chạm đó cho ta một cái nhìn tổng thể, một cách đánh giá chủ quan, nó là sự dễ dàng nhất để ta tiệm cận với sự đồng cảm, vì rốt cuộc trên cuộc đời dài đằng đẵng, chúng ta đa phần chỉ chạm nhau bằng những cái nhìn đề thấu thị vào bản năng bên trong sự tương giao nào đó mà ta muốn.

Tôi hay tưởng tượng đến một mặt hồ, và tôi là người khổng lồ đang đứng bên bờ hồ đó, vì là người khổng lồ nên mặc dù hồ rất rộng đối với kích cỡ người bình thường, nhưng với tôi nó khá là nhỏ, tôi đặt bàn tay lên mặt nước, bàn tay tôi tiệm cận vào tâm của hồ, bàn tay lớn và nhạy cảm, tôi chạm nhẹ vào đó rồi từ từ tôi đẩy tay mình xuống dần từng chút một, sau đó đột ngột tôi nhấc bàn tay lên, tâm hồ sao động manh, rồi từng gợn nước lăn tăn lăn lắn theo vòng tâm đó lan tỏa ra khắp mơi bằng những vòng tròn đồng tâm mà dao động yếu dần tỉ lệ nghịch với bàn kính đường tròn. Tôi, chỉ một cái chạm tay đã chạm vào cảm mặt hồ một cách gián tiếp và trực tiếp, mặt nước mát lạnh, những sợi lông mảnh nhất trên bàn tay tôi khẽ lay động để cảm nhận được cá đang bơi dưới mặt hồ, rong đang nhảy điệu valse dưới đáy hồ, những sinh vật khác không được biết đến bởi khả năng của tôi đang dịu dàng vờn đùa với nhau. Tôi cảm nhận được chúng một cách rõ ràng, giống như tôi đang lật giở từng trang sách với những số phận trong đấy. Tôi tự xê dịch cái sự tưởng tượng đó vào hình dong một thành phố, nơi mà ngược lại, tôi là một cá thể bé nhỏ, còn thành phố là người khổng lồ, tôi không dùng tay để hiểu thành phố nữa, mà thành phố dùng luồng không khí đan quyện nhau qua từng con phố để chạm vào từng sợi lông tơ trên cơ thể tôi, chúng rung động, chạm vào sự tinh tế của các luồng không khí, ở đó tôi có thể cảm nhận được sự nhộn nhịp của khu phố này, sự buồn bã của khu phố kia, một cô gái đang ngồi dưới mái hiên nhìn lên bầu trời cao rộng mơ về chàng hoàng tử của mình, một đôi vợ chồng già đang đi dạo tay trong tay để đi hết những ngày cuối cùng của cuộc đời, một nhóm bạn trẻ đang đứng xếp hàng để đến lượt mình vào một hộp đêm nơi một phần tuổi trẻ được tiêu sài trong đó, sức sống và sự lãng quên.... từng con phố đó truyền hơi thở cho luồng không khí, len lỏi chạm vào một sinh thể bé nhỏ như tôi, tôi chỉ việc đơn giản bên trong người khổng lồ nhắm mắt lại và cảm nhận, giác quan tôi mở rộng, từng lỗ chân lông như những con mắt được nở ra đến đón vào mình tất cả sức sống cũng như sự trì trệ của một sinh thể khổng lồ như thành phố. Tôi không kiệt sức vì sự hấp thụ khổng lồ đó, vì tâm hồn tôi, thứ vô hình, vô dáng, nằm bên trong tôi, bên trên tôi, bên ngoài tôi sẽ bung hết ra, pha loãng vào không gian để đón nhận tất cả.

Đó là lý do tôi hay chọn một địa điểm cố định ở một nơi xa lạ chỉ để đặt chân và đặt thân mình ở đó. Tôi thích nằm trong một khách sạn có cửa sổ và cảnh đêm bên ngoài, tôi thích ngồi chết dí ở bờ biển nơi mở ra khoảng đen bất tận của biển cả trước mắt, tôi thích ngồi trên một con đèo, nhìn xuống thung lũng đen kịt với đầy sự huyền bí ẩn sau cây cối phía dưới. Những lúc như thế, tôi để không gian xung quanh mình thật yên tĩnh, thế giới thu hẹp trong tầm nhìn của đôi mắt nhưng mở rộng bằng sự cảm nhận bởi xúc giác. Nó cũng không khác gì xứ sở Narnia huyền diệu của tôi, chỉ có điều nó thực, và nó là sự nghiệm sinh bằng chính bản thể xác thịt của mình.

Một ánh chớp lóe sáng trên bầu trời, xuyên qua những chiếc cửa sổ áp mái căn hộ của tôi, đôi mắt tôi chớp nhanh theo ánh chớp, một cách cửa trong não bộ của tôi mở ra, tôi thấy tôi đang ngồi đó, trước Moulin Rouge ở Paris, cốc bia trước mặt, một hình dung đầy ảo ảnh ngồi cạnh tôi, Paris ồn ã ngay cả đêm khuya vì nơi tôi ngồi những bước chân đi lại liên tục, không ngừng như thể sợ hãi sự sống sẽ đi mất bất kể lúc nào, chúng tôi nhìn người này người kia, nói về những người qua đường, đi qua trước mặt, cốc bia cạn dần, nhưng sức sống của tuổi trẻ cứ ứ đầy, chúng tôi còn rất trẻ, chúng tôi ở một thành phố vừa lạ vừa quen, một thành phố nơi mà chúng tôi thường ghé chân nhưng chỉ trú lại trong vài ngày ngắn ngủi, đó là lần đầu tiên chúng tôi ngồi với nhau. Tôi không còn là một cá thể bé nhỏ cảm nhận nơi xa lạ khổng lồ bằng xúc giác nữa, tôi là một có thể đã có một liên kết với một cá thể khác, vẫn bé nhỏ, nhưng sự bé nhỏ được nhân đôi, và tâm hồn thì mở rộng ra gấp bội. Cuộc sống trôi đi trong ánh đèn đủ màu sắc của đêm, những câu chuyện được nói với đầy sắc cười và sự yêu dấu. Đó là một trải nghiệm khác, một sự xa lạ khác mà tôi thấy nụ cười của mình đầy ắp, và cảm xúc của tôi không còn thu vén về cái nơi tôi đang ngồi đấy nữa, cảm xúc của tôi nó bám vào cảm xúc của người ngồi cạnh tôi, rồi từ đó, tôi không biết, chỉ là cảm giác, cảm xúc của hai chúng tôi cùng chu du qua những nóc nhà Paris, như chú mèo trong bộ phim A cat in Paris của hai đạo diễn Jean-Loup Felicioli, Alain Gagnol, ánh đèn, từng con phố, kinh đố ánh sáng co lại thành một sự thân thương không thể cưỡng lại, tôi chưa bao giờ nghĩ đến nó bằng một sự thân thương hơn tôi đã từng có qua những trang sách của Victor Hugo, vậy mà lúc đó nơi xa lạ thân thương đã biến thành nơi gần gũi đầy yêu mến, một tính từ tôi chỉ muốn nói tránh đi của tình yêu.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi ngồi với nhau ở một nơi không thuộc về cả hai, và có lẽ là lần cuối cùng trong cái hữu hạn của đời người mà tôi đang ngày càng thấy xa vời và cách biệt. Từ việc chỉ là mong muốn giờ đã gia tăng sự vô định bằng ước mơ. Cái
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Sometimes, crave was sailed to somewhere with the heavy rucksacks trịch process on the shoulders, making a certain angle under an awning, roll yourself up in a warm sleeping bag and breathe the air of night a strange place, or if there is money, rent a room in a small hotel, the class of real bathing clean to erase the dust road , located off, Tuck and look outside the city of strangers, if Moon and stars then that's great, with rain also very good. The general title again, just want to go, to a strange place, where also, stars for the releases of a soul like move as I go. But sometimes, can't go, death sticks a spot, how much work to do, full of calculated need to think, and the money is also a not small. What should I do when the play went feet that do not allow themselves to be spot up the road? The money is always the problem but that has never prevented me from up the road. I remember in one outing, I have a bit of money enough to buy train tickets to come, but I wanted to go too, I like to go in there, get your motorcycle my sister, I want to from there go up trail, crashing after him being out into the trail full of mountain forests I want to be going up Hai Van pass ... so I think and I always think of ways to get money for himself a legitimate way and double magic section, because it seems when I want I always help a great surprise that I can't count. Like this here, I can't go anywhere, just sit with computer side plying the country of Narnia, I'm nowhere in there, find out what magical Wonderland that's all the motivation for themselves, find a rope fasten yourself into this tiny room where I can only come to Narnia through the wardrobe also, the main door is always be the wedge tightly by the will not disappear. Sounds really weird right? That it is so, sometimes people are known to suppress myself, anchor his tight back not for the releases his hold power dwarf Kingfisher funeral waved the region. I used many words sometimes too. I just want to say that, at this time, I have to find yourself a different world, teeming with imagination to keep hiding ourselves in there that forget that mentally I'm want go somewhere on his feet, laptop backpacks on the shoulders, the heavy trịch with cameras and books and countless other miscellaneous stuff. That's all. But when one returns to his world, I'm back to the cravings. I was up the road, are away to a strange city. Was wandering on the roads is not familiar, smiling with the distant, sitting face gnaw bread bought in supermarkets, taking back the portrait of the city by the clumsy machine. Sink a can of themselves in a strange place nobody knows is a feeling impossible to describe. I like a strange cell infiltrate in a different body. Everything in front of us stars differ from what we know, it's just the same beneficial ripple about the things we see is almost identical, it seems like this place over there, while in fact it is a separate body nicely. A place full of empty personal travel in search of his ego. I know, my cell to penetrate into it I just feel like I'm looking the same. The melodies come from the not-knowing. It sounds weird right? But for me when I don't understand a possible, we only touch it by superficial tactile surfaces, then touching yourself the which gives an overall view, subjective, it is the easiest to approach him with sympathy, because of the long life on over đẵng , we the majority just touches another with the title look clairvoyance on instinct inside the interaction that I want. Or imagine to one side of the Lake, and I was the Giants are standing on the shore of that Lake, as is the giant so even though very wide Lake size for normal people, but to me it is quite small, I put the hand up, my hands reach to the center of the Lake big hands, and sensitive, I'm touching it and then slowly I pushed her hand down little by little gradually, then suddenly I lifted the hand up, Lily, and dynamic Star Lake water ripple each stress roller ring that pervasive mind as this is very over newer by the concentric circles that fluctuate inversely proportional to slowly circle glass desk. I, just a touch sensitive surface touched indirectly and directly, cool water, the best piece of hairs on the hands I have my waggle to feel the fish swimming below the surface of the Lake, rong doing valsene the bottom of the Lake, the other creatures are not known by my abilities are tender rack together. I feel them in a clear way, like I'm flipping book page turn with the fate of. I manually move the imagine it on the dong a city where, on the contrary, I was a little kid, and the city is a giant, I don't use the hand to understand the city, but the city used to knit together the blend of air flow through the street to touch each of the strands hairs on my body , vibrations, touching on the sophistication of the air flow, in that I can feel the heart of the neighborhood, the sadness of the other neighborhood, a girl sitting under the awning looks up the wide sky high dreams of her Prince, an elderly couple walking hand in hand to end the last days of my life , a group of young people are standing in line to turn into a nightclub where a youth section was paying it, the vitality and the forgotten ... ever the tv then the breath for air flow, weave a touching little like me, I can simply the inside giant-close your eyes and feel , I expanded the senses, each of the pores as the eyes are hatched to pick on yourself all the vitality as well as the stagnation of a possible giants like the city. I'm not exhausted because of the huge absorption that, because my soul, Monday, invisible, invisible, located inside me, above me, I will burst out, diluted into space to welcome all. That's why I chose a fixed location or in an unfamiliar place just to set foot and put myself in it. I like lying in a hotel with window and exterior night scenes, I like sitting dead sticks in the coast where open up about the endless sea of black eyes, I love to sit on a mountain pass, look down the Valley turn dark black with full of the mystery behind the trees below. That, I to space around themselves real quiet, the world narrowed in the sight of the eyes but enlarged by the perceived by sense. It also does what no other country the magical Narnia, only that it's real, and it is my experience with the body of his flesh. Một ánh chớp lóe sáng trên bầu trời, xuyên qua những chiếc cửa sổ áp mái căn hộ của tôi, đôi mắt tôi chớp nhanh theo ánh chớp, một cách cửa trong não bộ của tôi mở ra, tôi thấy tôi đang ngồi đó, trước Moulin Rouge ở Paris, cốc bia trước mặt, một hình dung đầy ảo ảnh ngồi cạnh tôi, Paris ồn ã ngay cả đêm khuya vì nơi tôi ngồi những bước chân đi lại liên tục, không ngừng như thể sợ hãi sự sống sẽ đi mất bất kể lúc nào, chúng tôi nhìn người này người kia, nói về những người qua đường, đi qua trước mặt, cốc bia cạn dần, nhưng sức sống của tuổi trẻ cứ ứ đầy, chúng tôi còn rất trẻ, chúng tôi ở một thành phố vừa lạ vừa quen, một thành phố nơi mà chúng tôi thường ghé chân nhưng chỉ trú lại trong vài ngày ngắn ngủi, đó là lần đầu tiên chúng tôi ngồi với nhau. Tôi không còn là một cá thể bé nhỏ cảm nhận nơi xa lạ khổng lồ bằng xúc giác nữa, tôi là một có thể đã có một liên kết với một cá thể khác, vẫn bé nhỏ, nhưng sự bé nhỏ được nhân đôi, và tâm hồn thì mở rộng ra gấp bội. Cuộc sống trôi đi trong ánh đèn đủ màu sắc của đêm, những câu chuyện được nói với đầy sắc cười và sự yêu dấu. Đó là một trải nghiệm khác, một sự xa lạ khác mà tôi thấy nụ cười của mình đầy ắp, và cảm xúc của tôi không còn thu vén về cái nơi tôi đang ngồi đấy nữa, cảm xúc của tôi nó bám vào cảm xúc của người ngồi cạnh tôi, rồi từ đó, tôi không biết, chỉ là cảm giác, cảm xúc của hai chúng tôi cùng chu du qua những nóc nhà Paris, như chú mèo trong bộ phim A cat in Paris của hai đạo diễn Jean-Loup Felicioli, Alain Gagnol, ánh đèn, từng con phố, kinh đố ánh sáng co lại thành một sự thân thương không thể cưỡng lại, tôi chưa bao giờ nghĩ đến nó bằng một sự thân thương hơn tôi đã từng có qua những trang sách của Victor Hugo, vậy mà lúc đó nơi xa lạ thân thương đã biến thành nơi gần gũi đầy yêu mến, một tính từ tôi chỉ muốn nói tránh đi của tình yêu. It is the first time we sat together in one place doesn't belong in both, and is probably the last time in the finite human life which I am increasingly seeing remote and secluded. From the desired hour is only intensified by the nomad dreams. The
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Sometimes, cravings are leaving, going somewhere with heavy backpack on the shoulder patronizing, for a certain angle under a porch, curled up in sleeping bags and breathe warm night air of a strange place, or if there is money, rented a small room in a hotel often, very clean bathing to drive away dirt road, lies a blanket, power down and looked out the strange city, where the moon and stars were wonderful , such as cool rain. Title together, just want to go, to a strange place, and where also, so that put a strong will, like the soul of a move like me. But sometimes, can not go back, died a place, how much work to do, full of calculations need to think, and money is a significant hindrance. What do I do when the legs insane but the location does not allow himself to be on the road? Money is always a problem but never could stop me on the street. I remember in one outing Danang, I have a little money enough to buy a train ticket to go there, but I wanted to go too, I want to go there, take the motor of my siblings, I want the word to go to Truong Son road, crashing back into the forest full branch Annamite mountain road, I want to go to Hai Van ... so I think and I always think of how to get their money legitimately and somewhat magically, as it seems when I want I always support a very unexpected way that I can not be anticipated. As of this moment, I can not go anywhere, just sit inside the computer hard Narnia with their country, I place in it, find in the magical country that everyone motivated yourself, find yourself a tight leash on this tiny room, where I could just to Narnia through the wardrobe, and the main door is always tight with wedge evasion will not be going anywhere. Sounds stay right? But it must be so, sometimes people have to know themselves repressed, anchored himself to the press were not carried his funeral was unleash floundered. I use sometimes too much from it. I just wanted to say that, now, I have to find a different world, full of imagination to slip into it that we forget that the spirit wanted to go somewhere I'm on my feet, backpack on shoulder, weighs patronizing works with cameras and countless books and other miscellaneous items. That's it. But when you return to your world, I drive. I crave to be on the road, going to an unfamiliar city. Be wandering on the road are not familiar, smiling faces with the remote, sit gnaw bread bought in supermarkets, photographic portraits of the city with the goal clumsy machine. Immersed in its essence a strange place nobody knows is an indescribable feeling. I like a strange cells invade another body. Everything in my sight so different from what we know, it is only the beneficial ripple of what we see almost the same, it seems like here and there, but in essence it is a separate body nicely. A place full of empty individual in finding his ego. I went there, I penetrate cell that I just feel like I'm looking for the similarities between his. The tune comes from not understanding. Sounds weird right? But for me when I did not understand the essence, we just touched it with superficial tactile surface, the touch itself which gives us an overall view, a subjective evaluation, it is the It is easiest to approach the levels of empathy, because ultimately in life, long time, we mostly met only by the clairvoyant vision problems inside instincts fellowship that we want. I often imagine a clock face, and I was a giant standing on the bank of the lake, for the Giants who, although very large lake for normal sized people, but to me it's pretty small, I put your hand on the water, my hands proximity to the center of the lake, large and sensitive hands, I touch on it and slowly I pushed his hand down gradually bit by bit, then suddenly I lifted the hand up, so mind the fragile lake, then a sudden water ripple dives under round that center around new emanates by the concentric circles that ranged weakening inversely proportional to the radius of the circle. I, just a touch cold lake touched indirectly and directly, the water cooling, the thinnest hairs on my hand flutters to feel the fish are swimming in the lake, algae is waltz bottom of the lake, the other organisms not known for my ability're playing around with each other tenderly. I sense them clearly, like I'm flip through each page with the fate of that. I wonder what moved the dong imagine that in a city image, where the opposite, I was a little instance, there is a giant city, I do not need to understand the city's hands anymore, but city Using several interwoven airflow through each street to touch every fiber of my body fuzz, they vibrate, touch the subtlety of the air flow, where I can feel the excitement of This neighborhood, the sadness of the other neighborhoods, a girl sitting on the porch looking up at the sky wide dreaming about your prince, an elderly couple walking hand in hand to go all the day end of life, a group of young people waiting in line for their turn at a nightclub where a youth was spent poorly section which, vitality and oblivion .... every breath that street TV airflow, washed touches a tiny organisms like me, I just simply inside giant closed his eyes and felt, my senses expand, every pore as the eyes are blooming to pick her up at all vitality and stagnation of a gigantic organisms like city. I'm not exhausted huge absorption, for my soul, things invisible, shape, inside me, above me, I'll bung outside all off, diluted in space to receive the latest at all. That is why I, or select a fixed location in a strange place just to set foot and put himself there. I like in a hotel with windows and exterior night scene, I like to sit dead in seaside place opened about the endless black of the sea front, I like to sit on a mountain pass, overlooking the valley black filled with inky mystery behind the trees below. At such times, I leave space around him quiet, narrow world of the vision of the eyes but expanded by the perception by tactile. It is no different to the magical land of Narnia my, just that it's real, and it is a major test of life in his physical body. A lightning flashed in the sky, through the window of the pressure my apartment roof, my eyes blinked rapidly in lightning, a door opened in my brain, I found I was sitting there before the Moulin Rouge in Paris, the beer front, a complete visualization illusion sitting next to me, Paris loud even late at night because of where I sit in the footsteps go back constantly, constantly, as if afraid of life will be gone at any time, we looked at other people, talking about passer, passing in front of, beer running out, but the vitality of youth itself full stagnant, we were very young, we're in a strange city just recently used, a city where we often look Stay back foot but only in a few short days, it was the first time we sat down together. I'm no longer a little individual feels strange place tactile huge, I was one may have a link with another instance, still tiny, but little is duplicated, and soul then expanded manyfold. Life goes by in colorful lights by night, the story is told with full color and the beloved smile. It's a different experience, a different strange that I see his smile filled, and my feelings are not gained at the expense of the place I was sitting there again, my feelings it cling feelings the man next to me, and from there, I do not know, just a feeling, our emotions two traveled together over the rooftops of Paris, like the cat in the film A Cat in Paris by Jean-Loup two directors Felicioli, Alain Gagnol, lights, each street, the City of Light into a shrinking trade body irresistible, I never thought about it in a loving than I've ever had through the pages of Victor Hugo, so that then dear strange place has turned into a close place full of love, an adjective I just want to avoid the love. It's the first time we sat together in one place does not belong on both, and perhaps the last time in the finitude of human life which I find increasingly distant and isolated. From the desire to increase the hours were indeterminate by dreams. Argue













đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: