Có người đã từng nói: " Thời sinh viên là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời" và tôi cũng cảm nhận được điều đó.
Vậy là ba năm học đã sắp kết thúc. Khoảng thời gian không quá dài mà cũng chẳng ngắn, nó là khoảng thời gian vừa đủ để có thể để lại trong tôi những kỷ niệm đáng nhớ của một thời sinh viên.
Tạm biệt những tháng năm của thời sinh viên mơ mộng, tạm biệt những buổi đi làm bài tập nhó cùng bạn bè, tạm biệt những buổi đi chơi cùng tập thể lớp, tạm biệt những ngày hè nóng bức, tạm biệt cả những lần nói dối cả nhà để đi vào nhà các bạn chơi, tạm biệt những người bạn không hẹn mà gặp, để rồi mai sau trong tim ta vẫn nhớ những bóng hình.
Ba năm đã gần trôi qua, đứa nào cũng thay đổi. Dường như lớn hơn, nhiều lo toan và nhiều những dự định sắp tới của mình. Sức chụi đựng thử thách và gian nan cũng bền hơn. Và tình bạn vì thế cũng sâu đậm hơn. Nhìn lại những thời gian qua ta thấy giật mình khi ngỡ ngàng nhận ra có những người ta chưa từng bắt chuyện, có những kẻ nhìn thấy mặt thôi mà đã thấy ghét. Nhưng chưa kịp chia xa mà giờ đây ta lại nhớ đến.
Qua rồi cái thời tuổi học trò mơ mộng và ngây thơ, tình bạn có và...cũng có, nhưng thật trong trắng. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào còn ngồi trên ghế nhà trường THPT, hai tay "chống lên cằm" rồi chúng tôi mơ ước một ngày nào đó được ngồi trên ghế nhà trường được làm sinh viên, nếm trải cuộc sống "nghèo", " Khổ" của đời sinh viên, có cả những niềm vui, nụ cười và có cả những giọt nước mắt. Mới đây thôi mà ước mơ đã trở thành hiện thực, ba năm học đã đi đến gần đích. Kỷ niệm về những ngày tháng xa nhà, sống trong xóm trọ với bao nhiêu là niềm vui khôn xiết. Những tiếng cười đùa, những tiềng hò reo vào lúc nửa đêm để rồi bác chủ nhà phải cắt điện để đi ngủ, những buổi tối 11h đêm cả lũ kéo nhau đi ăn đêm, chiều chiều rủ nhau đi "đánh bóng mặt đường".... và nhiều nhiều nữa. Đó là những kỷ niệm sẽ còn mãi và làm hành trang cho mỗi bước đi sau này của chúng tôi... Làm sao có thể quên được những lần trong túi không còn đồng nào, trong thùng không một hạt gạo sót lại, lúc đó mới cảm thấy nhớ nhà biết bao. Để rồi tôi phải gọi điện về nhà mếu máo mà khóc...
Qua cái thời bỡ ngỡ khi lần đầu tiên bước chân lên trường, tôi hôm nay đã có chút thay đổi ít nhiều. Trước mắt tôi bây giờ chỉ còn lại những ngày cuối cùng của thời sinh viên và có cái gì đó cứ buồn phảng phất trong tôi cho dù thầm cảm ơn thời sinh viên đã cho tôi sống trong vòng tay của tập thể BC 5a, đã cho tôi trưởng thành hơn rất nhiều. Thầm cảm ơn những người bạn đã luôn sát cánh bên tôi giúp tôi vượt qua những lúc khó khăn. Cảm ơn bạn ( voi) dù chúng ta mới chỉ ở cùng nhau tròn 2 năm nhưng bạn biết không đó là khoảng thời gian để tôi hiểu mỗi người cần phải có cho mình một người bạn thân đến thế nào. Có những lúc bực tức, giận hờn, tỵ nạnh... nhưng những cảm giác đó đến với hai đứa mình dường như đi không để lại dấu vết có phải không "voi".
Nếu tôi không là sinh viên chắc tôi sẽ không được sống những kỷ niệm với những ngày tháng vui buồn đến thế. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi không còn là sinh viên nữa, chắc suy nghĩ sẽ khác, đâu còn mơ mộng, vô tư nữa, sống bon chen với dòng đời tấp lập. Những ngày tháng được làm sinh viên sẽ trở thành hồi ức đẹp còn mãi trong tôi.
" Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại" nhưng thời gian thì không bao giờ dừng và quay trở lại. Vậy sao chúng ta không cùng bước những bước những bước dài. So với thế giới rộng bao la này bước chân của chúng ta vô cùng nhỏ bé nhưng hãy luôn tự tin vào chính mình các bạn nhé. Tôi chức các bạn đạt kết quả cao trong kỳ thi sắp tới. Các thành viên BC5A hãy luôn nhớ về nhau.