Dear MR PRESIDENT Paper on the table, in the small room, the House creaking, I brought a simple dream, hope you give it a reality are not? My name is............. in beautiful S-shaped country. The country once the bear millions of tons of bombs, and hundreds of millions of liters of toxic chemicals Dioxins carnage, that its consequences until now land and people of Vietnam are still have to suffer. My father was the army team, each slit Son goes to save water. During the years of the war that ensued, three have been infected in his formidable poison him. And then after the peace, the hair has the salt targets three new families. Before birth, the mother had suffered a miscarriage to 7 times that don't understand why? After this visit to know the sequelae of toxic chemicals Dioxins. Doctors say the three are difficult to have children, if you suffer from malformations, handicapped, etc. and recommend three not so. .. But hunger was holding his infant son Bong on the remaining three hands too fervently, intense. Maybe so, so one way fall I've cried in delight of ensuing crush smart parents. But unfortunately the other doctor's words were true. I grow, the more erratic development, limb length, appallingly Leu clam, the fingers, toes, humpback, the convulsive eye to just every head is normal, but sometimes also the burning urination pain, Hey moisture when it comes to wind. Lên 7 tuổi em mới biết nói, 8 tuổi em được ba cõng đến trường, rồi suốt những năm tháng đi học ba làm đôi chân của em, ngày nắng cũng như ngày mưa, dưới cái nóng rát da hay cái lạnh thấu xương, đôi chân khập khiễng của ba 7 năm qua chưa bao giờ ngơi nghỉ. Đồng lương thương binh ít ỏi của ba không đủ để chữa bệnh cho em, ba phải làm thêm nhiều việc từ đan lát cho đến trồng trọt, chăn nuôi, …Mẹ tần tảo sớm hôm, trên cánh đồng một nắng hai sương, 5 sào ruộng một tay mẹ chăm bón, cày cuốc… Tất cả chỉ để có tiền chạy chữa cho em được trở nên bình thường giống như bao đứa trẻ khác. Nhìn bàn tay chai sần của ba, đôi chân lấm lem bùn đất của mẹ, đôi mắt thâm quầng của hai người, em thầm ao ước rằng: Mai này khi lớn lên, em mong sao mình có thể làm được việc gì đó để có thể chăm sóc ba mẹ lúc tuổi già, sức yếu đền bù lại phần nào công ơn sinh thành, dưỡng dục, cực khổ mà ba mẹ đã lo cho em nên vóc nên hình. Rồi em ao ước mình trở thành một diễn giả tài ba, đem kiến thức đi khắp thế gian truyền bá cho mọi người hiểu biết về chiến tranh, về chất độc hoá học, về hoà bình, về hạnh phúc đơn sơ,… Em mong muốn rằng thế giới sau này khi em lớn lên sẽ không còn phải chịu những cảnh chiến tranh, mất mát, đau thương, loài người không phải đớn đau, thống khổ vì bom đạn, vũ khí hoá học, vũ khí nguyên tử hay vũ khí huỷ diệt hàng loạt… Các vị lãnh tụ, các ngài tổng thống, các vị chủ tịch, … những người đứng đầu một đất nước, xin hãy suy nghĩ thật kỹ, xin lấy lợi ích toàn nhân loại làm trọng, đừng vì chút lợi ích nhỏ nhoi cho bản thân hay cho dân tộc mình mà đem chết chóc, đau thương đến cho dân tộc khác. Ai cũng là người, cũng có cha, có mẹ, cũng chỉ sống có một lần xin hãy sống thật bao dung, nhân hậu, xin hãy làm những điều thiện, tránh điều ác, tạo phúc cho muôn dân, bá tánh. Nếu không – Đến một lúc nào đó loài người sẽ bị huỷ diệt bởi chính mình mà thôi. Dear Mr. Ban Ki-moon! Standing in front of the pain and the desire of his short, I hope this letter just to be with him. Please do all you can to let my simple wishes come true. Please thank him a thousand times, we wish you much health, ten thousand well-being!
đang được dịch, vui lòng đợi..