Số đo ba vòng: cổ trang cung đình, 1 x 1, công sủng thụ, H văn, sinh tử, sản nhũ
๖ۣۜHưởng thọ theo sổ tử thần: 43 tuổi + 0 lần chết lâm sàn
๖ۣۜNhử mồi
….
Pass: tên của bộ truyện trong đoạn trích dưới đây (viết bằng phiên âm pinyin, hoa các chữ đầu, 18 ký tự)
Nhìn một đống chai lọ đặt kín cái bàn tròn, Lăng Vi nhíu mày hỏi: “Sư đệ, có người dám truy sát em?”
“Không đâu…” bé con nào đó chột dạ, lắc đầu nguầy nguậy, dời mắt ra phía cửa không dám nhìn thẳng vào đại sư huynh
“Chế nhiều thuốc chữa ngoại thương và mê dược thế này còn dám giấu ta? Hay lại là hắn…” Chưa kịp dứt câu đã bị cắt ngang, “Không phải lỗi của Minh ca ca, anh ấy hiện đã chìm vào giấc ngủ say rồi, không đủ 5 năm, là không tỉnh được đâu…” bé con vội vàng bào chữa cho người của mình, khẳng định chắc chắn như bắp.
“Hừ, ta không tin, mấy hôm nay bầu trời phát sinh dị biến, mây mù che phủ nhật nguyệt, lôi vân ẩn hiện, cuồng phong bạo vũ nổi lên khắp nơi, em còn dám bảo là hắn đang hôn mê. Nếu hắn hôn mê thì thiên hạ này thái bình con mẹ nó rồi!” Lăng Vi trừng mắt nhìn tiểu sư đệ không có tiền đồ của mình, càng nghĩ càng giận. Đã biết rõ tính tình hỉ nộ vô thường của lão chồng nhà mình mà còn dám bỏ nhà trốn đi, hơn nữa mỗi lần trốn đều chạy đến núp chỗ hắn, ngoài miệng lúc nào cũng nói yêu đại sư huynh, lo lắng cho đại sư huynh, nhưng đều toàn kéo cừu hận cho hắn, bắt hắn gánh chịu Thiên Kiếp của lão chồng bạo lực nhà nó. Đại sư huynh hắn chỉ có cái mạng quèn và con tim yếu ớt, chẳng chịu nỗi “vị kia” đến thăm hỏi nhiều lần đâu, mà những lần thăm hỏi về sau càng thêm khủng khiếp…
Bé con vò đầu, vò đến nỗi mái tóc xoắn tít lại vào nhau, bối rối giải thích: “Lần này, …lần này em có dùng Giọng Hát của mỹ nhân ngư làm thuốc dẫn, anh ấy, …anh ấy sẽ không tỉnh sớm như vậy đâu…”
Ba giây im lặng trôi qua, bỗng nhiên từ không trung truyền đến một giọng cười vô cùng ngọt ngào, quyến rũ nhưng đối với bé con mà nói, giọng cười này cực kỳ kinh khủng như tula đến từ luyện ngục…
“Ồ, phu nhân thân mến, dám tính kế vi phu thế à? Tội này phải xử sao đây? Hửm?”