Quá mệt mỏi, em chạy lên nhà chị. Đến lúc chỉ còn hai chị em, đối diện với chị, em đã nói ra tất cả. Chị khuyên bảo, an ủi, tâm sự với em rất nhiều, rồi chị nói: "Em là em của chị, chị sẽ không bao giờ buông tay em đâu Huy !" làm em bật khóc.
Anh thấy em hay đăng status chán đời nên nghĩ em đã xảy ra chuyện gì cho dù anh không biết, anh chỉ đơn giản là muốn động viên em. Thế nhưng chẳng hiểu sao, em lại bật khóc khi thấy tin nhắn thông tin học bổng du học cùng với dòng chữ vỏn vẹn "Lo học tốt đi" từ anh. Chắc có lẽ, vì đó là anh nên em mới khóc như thế.
Tớ nhắn tin cho cậu, buột miệng nói ra điều tớ sợ hãi bấy lâu nay. Đêm khuya, bên bàn học cùng ánh sáng le lói từ chiếc đèn bàn, nước mắt tớ ướt đẫm cả khuôn mặt khi thấy dòng tin hồi âm: "Cậu mãi mãi là bạn tốt của tớ. Cố lên !".
Chưa bao giờ tôi bị xúc động mạnh và dữ dội đến thế. Tôi khóc, khóc như mưa, khóc như thể chưa từng được khóc. Lần đầu tiên tôi đã để lộ nước mắt trước những người tôi yêu thương. Khóc chẳng còn vì buồn bã hay đớn đau, khóc vì mình quá hạnh phúc và may mắn.
Một tháng khủng hoảng tinh thần trầm trọng, tôi suýt bỏ mạng không biết bao nhiêu lần. Mấy năm trời giấu nhẹm, ấp ủ, dày vò, mình mình ức chế, mình mình chịu, tôi không hé một lời. Thật sự, tôi chẳng muốn nhớ về khoảng thời gian khủng khiếp ấy nữa.
Em thương anh chị không hết, tớ không biết cảm ơn cậu thế nào cho đủ.
Chỉ biết là, suốt cả cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ quên !