Từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của một căn nhà nhỏ sập xệ nằm trong một hẻm núi. Nghe thấy tiếng xe của chúng tôi bà nhanh chống ra xem. Nụ cười của bà thật phúc hậu và hiền lành. Bà tiếp đón chúng tôi rất nhiệt tình. Khi nói chuyện với bà chúng tôi đã biết được rất nhiều điều thú vị và cũng cảm thấy thật thương cho bà. Bà T đã 77 tuổi, chồng mất sớm, một mình bà phải nuôi 9 đứa con, trong đó có hai người bị tàn tật từ nhỏ. Tuổi đã già, bây giờ bà phải nuôi một người con bị dị tật từ nhỏ không có khả năng di chuyển được. Nghe bà kể mà chúng tôi không thể kìm nén được những giọt nước mắt. Tuy có con trai gần nhà nhưng anh ta cũng không lo lắng gì cho bà cả. Nói chuyện với bà hơn 1 tiếng đồng hồ, chúng tôi đã đi dọn nhà cho bà. Căn nhà nhỏ bé sập xệ, có nhiều chỗ ngói bị thủng, nghe bà kể cứ mỗi lần trời đổ mưa là căn nhà lại bị dột nước. Tuy căn nhà hơi nhỏ nhưng cũng được bà dọn dẹp rất ngăn nắp, vì vậy chúng tôi chỉ quét sân. Trời dần ngả chiều, Thúy và Thư đã đi đến chợ phiên gần đó để mua thức ăn về. Vì hôm ấy là ngay 1 âm lịch nên chúng tôi đã quyết định sẽ nấu một bữa cơm chay. Tôi thì không giỏi nấu ăn cho lắm nên đành nhường sân diễn lại cho các bạn khác. 5 giờ, mâm cơm được dọn lên, cả nhóm quay quần bên mâm cơm cùng ăn với bà. Tuy chỉ là cơm canh đạm bạc thôi nhưng chúng tôi cảm thấy ấm áp đến tận đáy lòng. Khoảng 5 giờ 30’, chúng tôi bịn rịn chia tay bà ra về, Duyên không nhịn được đã khóc lên. Mắt bà cũng đỏ lên, bà ôm và chào tạm biệt từng người trong nhóm, ánh hoàng hôn chiếu rọi đỏ cả không gian. 6 giờ, chúng tôi trở lại Phù Mỹ. thành thật mà nói, tôi cảm thấy chuyến đi này rất thú vị và bổ ích. Rất mong sẽ có cơ hội đi tiếp một lần nữa trong tương lai không xa.
đang được dịch, vui lòng đợi..