Nhớ cha, 2 năm rồi chưa được nhìn thấy ông. Nằm giữa rừng nửa đêm, anh dịch - Nhớ cha, 2 năm rồi chưa được nhìn thấy ông. Nằm giữa rừng nửa đêm, anh Anh làm thế nào để nói

Nhớ cha, 2 năm rồi chưa được nhìn t

Nhớ cha, 2 năm rồi chưa được nhìn thấy ông. Nằm giữa rừng nửa đêm, anh gối đầu lên hòn đá, nước mắt chảy xuống như những giọt suối cạn trong vắt giữa rừng già. Phải về thôi, giờ tới sáng còn 4 tiếng nữa mới phải đi, anh tính rồi, anh vẫn thừa sức về đơn vị.

Băng qua rừng, qua cánh đồng, bơi qua một con sông nhỏ. Anh đã đứng trước cửa nhà. Đã 2 năm a ra đi, mẹ và em gái chết vì bom, chỉ còn người cha lủi thủi một mình trong túp lều tranh cô độc. Làng xóm tan hoang, rét cắt da, chân tay chầy xước vì băng rừng..nhưng không hề gì, anh không để ý đâu. Là người lính mục tiêu phải ở phía trước, và bây giờ, phía trước là cha anh, là cả cuộc đời còn lại của anh.

"Cha"....anh kêu lên, nhưng tiếng kêu rất nhỏ. Đủ để âm thanh ấy quay ngược trở lại rớt vào trong cổ họng cùng tiếng nấc cuộn trôi. Đã hơn 12 giờ đêm, cha vẫn ngồi một mình bên bếp lửa nghe caset xì xoẹt câu được câu mất. Trời ơi, anh muốn...anh muốn chạy vào ôm lấy cha và khóc. Khóc to. Khóc thật to. Như một đứa trẻ. Chiến tranh là gì. Người lính là gì cơ chứ. Cha ơi, cha già ơi ! 5, 10, phút trôi qua. Anh vẫn đứng nép mình bên cửa sổ nhìn ..lưng cha. Gió rét, tiếng caset và những tiếng nấc "cha ơi" vây lấy. Rồi bỗng một tiếng bụp khi hòn đá từ ngoài cửa sổ bay vào, rơi trúng cái chậu đang hứng nước mưa phía sau lưng cha anh. Cha quay lại, nhìn vào chậu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mắt mờ ông không thể thấy gì được trong màn đêm, mặt ông vẫn đơ lại vì rét.

Nhưng ở bên ngoài cửa sổ kia, cách ông có 3 bước chân thôi. Ông có biết, ông có biết không, con trai ông đang chết trân vì sung sướng, vì nhìn được khuôn mặt của cha mình. Tay trái anh ta vị vào cửa sổ, tay phải dơ lên như muốn luồn vào sờ lên khuôn mặt cha. Mọi thứ như chết lặng. Con nhìn cha. Cha nhìn vào khoảng không mù mịt. Khoảng không của chiến tranh, của nỗi đau, của ngăn cách... Ông lại cửa sổ để nhìn ra ngoài xem có gì không. Không, mắt ông làm sao nhìn được nữa. Rồi ông lại đi vào ngồi chỗ cũ. Còn con trai ông thì cắm đầu cắm cổ chạy vào rừng, khóc lớn giữa đại ngàn nít bặt đêm đen, và anh ấy cũng..không bao giờ trở về nữa. Biết không! Chiến tranh?

Mỗi người trong cuộc sống họ luôn muốn xây dựng cho riêng bản thân mình một hình tượng đẹp trong lòng mọi người, họ đầu tư biết bao công sức vào để mọi người có cái nhìn mới, cái nhìn thân thiện với họ. Song, có những quan ngại rằng, họ đâu biết rằng họ quá chú trọng đến bản thân mà vô tình phá hỏng hình tượng của người khác, họ vô tình hay cố ý khiến người khác trở nên xấu xa hơn cả. Cuộc đời thực tại, thử hỏi có mấy ai còn thật lòng với ai, họ cứ bảo rằng mình tốt, mình đẹp, nhưng trong tâm khảm ai biết được nó ẩn chứa điều gì? có chăng là sự chân thành hay chỉ là sự lợi dụng khi nó còn giá trị?

Và con người cũng lạ thật! Cá nhân họ luôn muốn họ là nhất, họ xứng đáng nhận được mọi thứ tốt đẹp nhất phó mặc cho bao nhiêu người còn khốn khổ. Nhưng vốn dĩ họ lại lười, lười phấn đấu, lười làm việc, lười hoạt động để tạo ra thành quả lao động mà họ muốn đạt được. Họ chỉ muốn mình là người được nhận và luôn luôn là vị trí nhận chứ không hề là cho đi, họ không muốn làm gì cả nhưng vẫn đau đáu mong chờ mình nhận được kết quả cao nhất. Có biết bao người khi không đạt được thì lại tỏ ra khó chịu và ganh ghét với những gì người khác đạt được , có lẽ nào đó là bản tính ích kỷ? Tại sao họ không nghĩ rằng người khác đã phải làm gì? đã phấn đấu, đã bỏ ra, hy sinh và đánh đổi như thế nào mới đạt được như vậy? Có lẽ con người đã quá tham lam và quá ích kỷ rồi!

Song, mặt trái của cuộc sống lại phản ánh khác. Có nhiều người đã cố gắng, họ đã làm, bằng tất cả và vì tất cả nhưng họ đã nhận lại những gì, một con số " không" tròn trĩnh hay những sự thất bại nặng nề. Những con người lao động làm lụng vất vả quanh năm ngày tháng, vì miếng cơm manh áo, nhưng có bao giờ sự cố gắng và ước nguyện mong manh đó thành hiện thực, quanh năm túng quẫn vần hoài túng quẫn; những cô cậu học sinh hiếu học, chỉ mong sao được đi học, được ra trường, được thực hiện ước mơ hoài bão của mình mong sao đưa gia đình thoát khỏi cảnh khốn khó nhưng bao nhiêu khó khăn bất trắc cứ vây lấy làm chùn bước chân của những cô cậu...Trong khi có những người không làm gì và cũng chẳng cố gắng hay nổ lực gì cũng vẫn được hưởng những giá trị, thành quả như những người khác. Vậy tất cả điều ấy là do cuộc sống bất công hay do nhân quả họ nhận?

Lại nói về cuộc đời, nhiều người nói rằng: "Cuộc sống của tôi toàn những đau khổ" nhưng bạn biết không? Trong một chuỗi sống của một người có mấy ai mà con đường họ đi đều trải dài là hoa hồng, họ cũng phải đi qua những con đường trải dài toàn chông gai thì mới đến được con đường dễ dàng và tuyệt đẹp. Và cả con người nữa, có bao giờ bạn tự hỏi: "Tại sao ta luôn nghĩ về những điều khổ đau mà không hướng về những điều hạnh phúc?". Tạo hóa là vậy! Những gì vui vẻ, nững gì hạnh phúc sẽ qua đi rất nha, không có cuộc vui nào là mãi mãi và nó cũng giống như một cơn gió nhẹ thoáng qua, chóng thấy và chóng mất, khi nó đến làm ta vui cười khi nó đi khiến ta lưu luyến
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Nhớ cha, 2 năm rồi chưa được nhìn thấy ông. Nằm giữa rừng nửa đêm, anh gối đầu lên hòn đá, nước mắt chảy xuống như những giọt suối cạn trong vắt giữa rừng già. Phải về thôi, giờ tới sáng còn 4 tiếng nữa mới phải đi, anh tính rồi, anh vẫn thừa sức về đơn vị.Băng qua rừng, qua cánh đồng, bơi qua một con sông nhỏ. Anh đã đứng trước cửa nhà. Đã 2 năm a ra đi, mẹ và em gái chết vì bom, chỉ còn người cha lủi thủi một mình trong túp lều tranh cô độc. Làng xóm tan hoang, rét cắt da, chân tay chầy xước vì băng rừng..nhưng không hề gì, anh không để ý đâu. Là người lính mục tiêu phải ở phía trước, và bây giờ, phía trước là cha anh, là cả cuộc đời còn lại của anh."Cha"....anh kêu lên, nhưng tiếng kêu rất nhỏ. Đủ để âm thanh ấy quay ngược trở lại rớt vào trong cổ họng cùng tiếng nấc cuộn trôi. Đã hơn 12 giờ đêm, cha vẫn ngồi một mình bên bếp lửa nghe caset xì xoẹt câu được câu mất. Trời ơi, anh muốn...anh muốn chạy vào ôm lấy cha và khóc. Khóc to. Khóc thật to. Như một đứa trẻ. Chiến tranh là gì. Người lính là gì cơ chứ. Cha ơi, cha già ơi ! 5, 10, phút trôi qua. Anh vẫn đứng nép mình bên cửa sổ nhìn ..lưng cha. Gió rét, tiếng caset và những tiếng nấc "cha ơi" vây lấy. Rồi bỗng một tiếng bụp khi hòn đá từ ngoài cửa sổ bay vào, rơi trúng cái chậu đang hứng nước mưa phía sau lưng cha anh. Cha quay lại, nhìn vào chậu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mắt mờ ông không thể thấy gì được trong màn đêm, mặt ông vẫn đơ lại vì rét.Nhưng ở bên ngoài cửa sổ kia, cách ông có 3 bước chân thôi. Ông có biết, ông có biết không, con trai ông đang chết trân vì sung sướng, vì nhìn được khuôn mặt của cha mình. Tay trái anh ta vị vào cửa sổ, tay phải dơ lên như muốn luồn vào sờ lên khuôn mặt cha. Mọi thứ như chết lặng. Con nhìn cha. Cha nhìn vào khoảng không mù mịt. Khoảng không của chiến tranh, của nỗi đau, của ngăn cách... Ông lại cửa sổ để nhìn ra ngoài xem có gì không. Không, mắt ông làm sao nhìn được nữa. Rồi ông lại đi vào ngồi chỗ cũ. Còn con trai ông thì cắm đầu cắm cổ chạy vào rừng, khóc lớn giữa đại ngàn nít bặt đêm đen, và anh ấy cũng..không bao giờ trở về nữa. Biết không! Chiến tranh?Mỗi người trong cuộc sống họ luôn muốn xây dựng cho riêng bản thân mình một hình tượng đẹp trong lòng mọi người, họ đầu tư biết bao công sức vào để mọi người có cái nhìn mới, cái nhìn thân thiện với họ. Song, có những quan ngại rằng, họ đâu biết rằng họ quá chú trọng đến bản thân mà vô tình phá hỏng hình tượng của người khác, họ vô tình hay cố ý khiến người khác trở nên xấu xa hơn cả. Cuộc đời thực tại, thử hỏi có mấy ai còn thật lòng với ai, họ cứ bảo rằng mình tốt, mình đẹp, nhưng trong tâm khảm ai biết được nó ẩn chứa điều gì? có chăng là sự chân thành hay chỉ là sự lợi dụng khi nó còn giá trị?Và con người cũng lạ thật! Cá nhân họ luôn muốn họ là nhất, họ xứng đáng nhận được mọi thứ tốt đẹp nhất phó mặc cho bao nhiêu người còn khốn khổ. Nhưng vốn dĩ họ lại lười, lười phấn đấu, lười làm việc, lười hoạt động để tạo ra thành quả lao động mà họ muốn đạt được. Họ chỉ muốn mình là người được nhận và luôn luôn là vị trí nhận chứ không hề là cho đi, họ không muốn làm gì cả nhưng vẫn đau đáu mong chờ mình nhận được kết quả cao nhất. Có biết bao người khi không đạt được thì lại tỏ ra khó chịu và ganh ghét với những gì người khác đạt được , có lẽ nào đó là bản tính ích kỷ? Tại sao họ không nghĩ rằng người khác đã phải làm gì? đã phấn đấu, đã bỏ ra, hy sinh và đánh đổi như thế nào mới đạt được như vậy? Có lẽ con người đã quá tham lam và quá ích kỷ rồi!Song, mặt trái của cuộc sống lại phản ánh khác. Có nhiều người đã cố gắng, họ đã làm, bằng tất cả và vì tất cả nhưng họ đã nhận lại những gì, một con số " không" tròn trĩnh hay những sự thất bại nặng nề. Những con người lao động làm lụng vất vả quanh năm ngày tháng, vì miếng cơm manh áo, nhưng có bao giờ sự cố gắng và ước nguyện mong manh đó thành hiện thực, quanh năm túng quẫn vần hoài túng quẫn; những cô cậu học sinh hiếu học, chỉ mong sao được đi học, được ra trường, được thực hiện ước mơ hoài bão của mình mong sao đưa gia đình thoát khỏi cảnh khốn khó nhưng bao nhiêu khó khăn bất trắc cứ vây lấy làm chùn bước chân của những cô cậu...Trong khi có những người không làm gì và cũng chẳng cố gắng hay nổ lực gì cũng vẫn được hưởng những giá trị, thành quả như những người khác. Vậy tất cả điều ấy là do cuộc sống bất công hay do nhân quả họ nhận?
Lại nói về cuộc đời, nhiều người nói rằng: "Cuộc sống của tôi toàn những đau khổ" nhưng bạn biết không? Trong một chuỗi sống của một người có mấy ai mà con đường họ đi đều trải dài là hoa hồng, họ cũng phải đi qua những con đường trải dài toàn chông gai thì mới đến được con đường dễ dàng và tuyệt đẹp. Và cả con người nữa, có bao giờ bạn tự hỏi: "Tại sao ta luôn nghĩ về những điều khổ đau mà không hướng về những điều hạnh phúc?". Tạo hóa là vậy! Những gì vui vẻ, nững gì hạnh phúc sẽ qua đi rất nha, không có cuộc vui nào là mãi mãi và nó cũng giống như một cơn gió nhẹ thoáng qua, chóng thấy và chóng mất, khi nó đến làm ta vui cười khi nó đi khiến ta lưu luyến
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: