Cái cảm giác bước chân vào quán ăn một mình, bị bao nhiêu người ngoái  dịch - Cái cảm giác bước chân vào quán ăn một mình, bị bao nhiêu người ngoái  Anh làm thế nào để nói

Cái cảm giác bước chân vào quán ăn

Cái cảm giác bước chân vào quán ăn một mình, bị bao nhiêu người ngoái lại nhìn chằm chặp thật khó nói nên lời. Có tia nhìn cảm thông, có tia nhìn lại như trêu chọc, có kẻ ái ngại, có người lại thờ ơ. Đó là lúc cảm thấy mình vừa đáng thương, lại vừa… buồn cười. Trêu trớ!

Thành ra mỗi lúc bị hoàn cảnh đưa đẩy phải một thân một mình đi ăn, mặt chỉ muốn cúi gằm, ăn cho nhanh rồi chuồn lẹ. Bữa ăn được nêm thêm vị ngại ngùng, lại còn có cái gì như là tủi thân dữ lắm! Cũng biết trời đánh tránh miếng ăn, mặc người ta có săm soi, bàn tán, mình cứ việc mình làm. Mà thực ra họ cũng đâu rảnh rỗi đến mức nói về mình? Nhưng sao cứ thấy nghèn nghẹn, ăn chẳng mấy ngon. Có suy nghĩ như thể mình vừa bị cả thế giới bỏ rơi xoẹt ngang qua trí óc. Rồi cười mếu, chẳng biết nên buồn hay vui?

Chỉ có đi riết rồi quen, ngồi một mình mãi rồi cũng thấy chẳng buồn quan tâm nữa. Thì ra, có một người để ngồi chung mâm với mình, mọi thứ sẽ vui hơn! Như lúc ở nhà còn có bố mẹ để chuyện trò, hỏi han. Lúc đi chung với người yêu còn có người mà ưỡn ẹo, nhõng nhẽo gắp cái này cái kia rồi thủ thỉ, tâm tình những lời đường mật.


Ăn một mình, lắm khi cũng như ở bên một người chỉ vì nghĩa vụ. Cứ cố nuốt xuống, chứ kỳ thực chẳng thấy mặn mà.

Nhiều khi giữa bao nhiêu nhộn nhạo những thứ xung quanh, lòng lại muốn trở ngược ngày xưa. Nơi có người ân cần nhắc nhở mình đừng bỏ bữa hay ăn uống qua loa. Nơi có người hẹn chở đi ăn, dù có phải ngoằn ngoèo qua bao nhiêu con phố. Nơi có những lúc hai đứa đánh vật với cái bếp và thực đơn dù đã nghiên cứu kỹ càng trên mạng nhưng vẫn không ra sản phẩm ưng ý. Nơi bữa cơm không đồng nghĩa với việc cứ đến giờ là ăn chỉ để phải no.

Thực ra, đi ăn một mình chẳng phải việc gì quá to tát và lớn lao. Nó đôi khi còn là cái thú vui nên thử một vài lần trong đời để tận hưởng hết cảm giác lắm lúc là tự do, nhưng nhiều khi còn là tự kỷ. Cũng như chuyện yêu phải có hai người mới vui, bữa ăn cũng cần sum vầy, quây quần để mà ngon miệng. Như chẳng ai muốn cô đơn trên đời mãi thế, đi ăn một mình riết cũng chán lắm thôi!
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
That feeling of stepping into the restaurant alone, is how many people chặp stare back hard to withering. There are sympathetic perspective, looking back as the rays have teased, someone concerned, someone left indifferent. it's time to feel just miserable, leave just funny. Treat reflux!

The plight at being over each drive to a stem alone eat away, the just want to bow down to gằm, eat and then scoot quickly. The meal was the wedge add family, left still has something like body bag is furious! Also know the Sun hitting avoid food pieces, although one gets the stuffing, chattering, I can do that. That actually they don't spare to the point of talking about yourself? But why keep nghèn choke, eat some delicious. Think as if just the whole world left xoẹt across your mind. And then smile mếu, don't know should feel sad or happy?

just go already! acquainted, sit alone forever and also sad that interested anymore. So, having a person to sit with his BlackBerry, things will be more fun! As at home are also parents to chat, ask. Time with her lover there whom wriggle, nhõng nhẽo remove this one and then its only I could, mind the words road Suite


Eating alone, so much as well as on a person just because of obligation. Trying to swallow down, rather than the fact that salt isn't.

how much ridicule among many hilarious things around, happy to want to come back in the old days. Where someone graciously remind yourself don't leave packed dining or through the speakers. Where the appointment carried away eating, despite having to zigzag through the city. Where there are both hitting the animal with the kitchen and the menu despite delve on the net but still not out the product fit. where the feast is not meant just to be fed only to have to no.

Actually, dine alone isn't anything too big and bigger. It's sometimes fun to try a few times in my life to enjoy the full feeling good at is free, but many as autism. Like love to have two new people, the meal should also gather, beaked to that deliciousness. As no one wishes to loneliness in the world maybe, dine alone already well bored come on!
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Cái cảm giác bước chân vào quán ăn một mình, bị bao nhiêu người ngoái lại nhìn chằm chặp thật khó nói nên lời. Có tia nhìn cảm thông, có tia nhìn lại như trêu chọc, có kẻ ái ngại, có người lại thờ ơ. Đó là lúc cảm thấy mình vừa đáng thương, lại vừa… buồn cười. Trêu trớ!

Thành ra mỗi lúc bị hoàn cảnh đưa đẩy phải một thân một mình đi ăn, mặt chỉ muốn cúi gằm, ăn cho nhanh rồi chuồn lẹ. Bữa ăn được nêm thêm vị ngại ngùng, lại còn có cái gì như là tủi thân dữ lắm! Cũng biết trời đánh tránh miếng ăn, mặc người ta có săm soi, bàn tán, mình cứ việc mình làm. Mà thực ra họ cũng đâu rảnh rỗi đến mức nói về mình? Nhưng sao cứ thấy nghèn nghẹn, ăn chẳng mấy ngon. Có suy nghĩ như thể mình vừa bị cả thế giới bỏ rơi xoẹt ngang qua trí óc. Rồi cười mếu, chẳng biết nên buồn hay vui?

Chỉ có đi riết rồi quen, ngồi một mình mãi rồi cũng thấy chẳng buồn quan tâm nữa. Thì ra, có một người để ngồi chung mâm với mình, mọi thứ sẽ vui hơn! Như lúc ở nhà còn có bố mẹ để chuyện trò, hỏi han. Lúc đi chung với người yêu còn có người mà ưỡn ẹo, nhõng nhẽo gắp cái này cái kia rồi thủ thỉ, tâm tình những lời đường mật.


Ăn một mình, lắm khi cũng như ở bên một người chỉ vì nghĩa vụ. Cứ cố nuốt xuống, chứ kỳ thực chẳng thấy mặn mà.

Nhiều khi giữa bao nhiêu nhộn nhạo những thứ xung quanh, lòng lại muốn trở ngược ngày xưa. Nơi có người ân cần nhắc nhở mình đừng bỏ bữa hay ăn uống qua loa. Nơi có người hẹn chở đi ăn, dù có phải ngoằn ngoèo qua bao nhiêu con phố. Nơi có những lúc hai đứa đánh vật với cái bếp và thực đơn dù đã nghiên cứu kỹ càng trên mạng nhưng vẫn không ra sản phẩm ưng ý. Nơi bữa cơm không đồng nghĩa với việc cứ đến giờ là ăn chỉ để phải no.

Thực ra, đi ăn một mình chẳng phải việc gì quá to tát và lớn lao. Nó đôi khi còn là cái thú vui nên thử một vài lần trong đời để tận hưởng hết cảm giác lắm lúc là tự do, nhưng nhiều khi còn là tự kỷ. Cũng như chuyện yêu phải có hai người mới vui, bữa ăn cũng cần sum vầy, quây quần để mà ngon miệng. Như chẳng ai muốn cô đơn trên đời mãi thế, đi ăn một mình riết cũng chán lắm thôi!
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: