Gia đình em có rất nhiều người : ông , bà , bố , mẹ , em và em trai. Ai em cũng quý, nhưng bố là người em quý nhất .Bố em tên là Trung , năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi . Tuổi tác thể hiện rõ nhất trên mái tóc của bố. Bao nhiêu lo toan, vất vả cùng với thời gian đã làm cho mái tóc đen ngày nào giờ điểm bạc. Những năm tháng trong vất vả đã làm cho da của bố sạm đen vì nắng . Ai cũng bảo mới gặp lần đầu sẽ nhầm tưởng bố chưa tới 40 vì khuôn mặt bố nhìn rất trẻ. Mỗi khi được khen như thế bố tự hào lắm. Quả thật,khuôn mặt bố dù bị rám nắng nhưng vẫn thấy những nét trẻ trung. Đôi mắt sáng với bộ lông mày đen rậm. Đôi mắt có lúc ánh lên vẻ cương nghị nhưng có khi lại rất trầm ấm. Bố em có cái mũi thẳng như dọc dừa. Cái miệng của bố tươi, kể chuyện rất hay. Bố em rất khéo tay.Ở nhà, những lúc nhàn rỗi bố thường ra chăm sóc cây. Những cây được bố chăm sóc đều lớn nhanh như thổi. Buổi tối, bố hay đọc báo. Bao giờ cũng thế, bố dành 1 giờ để xem thời sự. Xong xuôi đâu đấy, bố lại gần bên chúng em, xem hai anh em học bài. Bố em luôn giúp đỡ hàng xóm láng giềng, không quản khó khăn. Đối với đồng nghiệp,bố là một người tốt. Vì thế, bố luôn được mọi người quý mến.We are very in love. My thanks to them I like mount Taishan. Thus, during each trip, I look forward to returning to the mau family father.
đang được dịch, vui lòng đợi..