Say, the status line or post note your cute post up every day, I'm still reading. The pictures you take the kids or cat grieves, I still see. Don't say anything, doesn't mean I'm not following you. I read attentively and told her to remember things about yourself you reveal through every word, photo. You have a habit, what you like, what you think scent, about anyone ... looks like I remember at all.Only, there are too many innocuous comment for you, there are too many times "like" hitting very easy because nobody takes anything. I know what to say here? You write so sweet, nice shooting your seats? Oh, I know one more thing about you. Too easygoing, not redundant? Or I have to hit like when that actually I don't absolutely love it, but I have very much wanted to share, but a hustle as Facebook is not an easy place to opine. So on and so on ...There must, I will among a maze of comment and like, and you will never see me again?!So sometimes I wish Facebook is a white sandy shores, to you see my footprint print through, that I don't have to say anything. Or more simple, I wish FB had to add a button, not the "Dislike" button is making nowadays network community dive nháo, which is the button "Been here". I used to walk by this place, read the lines you wrote, and I remember. Can I not empathy, not love, but all I remember, because I care about you.But of course will have a button that corny. And by your FB nor is sandy, so please you be? Hours paid assignments made van is always the most exciting time because the teacher is usually read for the whole class heard two tracks, the post was the highest and the lowest point. Of course, the peak was applause and loud laughs were low points, not to mention then also many anecdotes.Today, as usual, I open the folder retrieved approximately is post class click nhổm. With the theme "Let's tell a deep memories of the children", said the class had forty students then surely there will be forty different memories, not as proof that excerpt was the master cooking is monotonous.Khác thường là thầy đưa xấp bài cho lớp trưởng chỉ giữ lại một bài. Chỉ một! Đứa nào cũng nhón người, nghểnh cổ cho cao lên một chút để cố nhìn cho ra tên của ai và được mấy điểm, nhưng không được.Giỏi văn nhất lớp là Kim Chi. Tuy nhiên, dự đoán của chúng tôi tiêu tan khi Kim Chi với tay nhận bài của mình từ tay lớp trưởng. Vậy là thầy giữ lại bài dở nhất rồi! Cả lớp chuyển ánh mắt nhìn về phía Cường với tiếng cười khúc khích.bài tập làm văn được điểm caoSkip in 7...Ad finishes in 13 secondsCường thường có những câu văn kiểu như "Đi một ngày đàng học một sàng khôn, vậy nên chúng ta phải đi nhiều ngày hơn nữa"... Nhưng rồi Cường cũng nhận được bài của mình.Vậy thì của ai? Làm sao biết trước được bài sẽ đọc lên hôm nay là của ai! Trời, môn văn... Có khi bài trước mới được sáu điểm với lời phê "Lối hành văn trong sáng, nên đọc nhiều để dẫn chứng phong phú hơn" thì bài sau nhận được ngay điểm bốn với lời phê "Quá lan man dông dài!". Điểm bảy môn văn của thầy là một ước mơ xa! Ngay cả Kim Chi cũng nói vậy.Chúng tôi nhìn theo tay của lớp trưởng cho đến khi bài cuối cùng được phát ra. Chỉ mình Dũng là chưa có. Không hẹn mà cả lớp đều ngạc nhiên nhìn về phía Dũng, tác giả bài văn trên tay thầy.Tránh cái nhìn của cả lớp, Dũng ngoảnh ra cửa sổ. Không thấy mặt Dũng, nhưng có thể thấy rõ hai vành tai và cổ của bạn đỏ ửng.Dũng là học sinh trường huyện mới chuyển về lớp tôi được hai tháng nay. Không có gì nổi trội. Nơi Dũng cái gì cũng bình thường và chưa có gì đặc biệt về môn văn cả. Vậy mà điểm tám. Phải, điểm tám! Chúng tôi nhìn rõ số tám đỏ chói trong ô điểm khi thầy đưa tay sửa lại cặp kính trên sống mũi, cử chỉ quen thuộc mỗi khi thầy xúc động.Giọng thầy trầm trầm: "Kỷ niệm sâu sắc nhất của em là khi nhận được thư của ba em. Nhà em nghèo lắm, nhưng ba má cho em ra phố học để sau này em có thể làm được điều gì đó tốt đẹp hơn. Cho em ra phố, ngoài việc phải kiếm tiền làm thêm để có tiền trang trải chuyện học hành của em, ba còn phải làm những việc mà khi ở nhà em có thể đỡ đần được cho gia đình. Chưa bao giờ ba má viết cái gì cả. Hồi em còn ở nhà, mỗi khi cần viết thư về quê hay viết đơn từ là em viết...".Thầy ngừng đọc, nhìn cả lớp:- Các em, thầy sẽ viết lại nguyên văn lá thư của ba bạn Dũng lên bảng cho chúng ta cùng đọc.Một chuyện lạ! Tất cả chúng tôi hồi hộp tò mò từng chữ hiện ra dưới tay thầy."Con iu thươn của ba. Chìu hôm qua ba kiu người báng con heo đễ có tiềng gưởi cho con con nhớ nhà khôn? Cã nhà nhớ con nhìu lấm cố họch nge chừn nào mùa màn song ba má xẻ ra thăm con".Lá thư vọn vẹn có 45 chữ.Khi thầy quay lại thì Dũng đã úp mặt xuống bàn, hai vai run run. Mắt thầy cũng hoe đỏ.Cả lớp im phăng phắc trước lá thư đầy lỗi chính tả trên bảng, lá thư yêu thương và gửi gắm của một người cha vốn chỉ quen với cày cuốc lần đầu cầm bút viết thư cho con.45 chữ nhưng chứa cả tấm lòng của người làm cha
đang được dịch, vui lòng đợi..