Tôi đã có người ba hiền trong cuộc đời và tôi chắc chắn các bạn cũng sẽ có những ngườ ba hiền như tôi ở “ Ngôi nhà thứ hai của mình”. Người ba hiền mà tôi hằng yêu quý nhớ nhung và cả lòng biết ơn nữa. Đó chính là Thầy Nguyễn Tuấn Anh – Thầy giáo chủ nhiệm của lớp tôi.Thầy giáo của tôi còn trẻ lắm, Thầy chỉ mới ra trường được mấy năm. Nhưng lạ thế không chỉ riêng tôi mà còn các bạn trong lớp cũng rất yêu quý thầy và thầy cũng rất yêu quý chúng tôi.Thầy tốt đẹp lắm, giáng thầy vừa tầm nhưng hơi ốm, khuôn mặt thật tươi tắn, dễ gần. Tôi thích nhất là mỗi lần thầy giáo cười , khuôn mặt thầy tôi hửng sáng lên, hàm răng trắng đề, mắt thầy tôi to nhưng lại có nước da ngâm đen vì phải đi nắng để lo cho từng phút từng giây học tập của chúng tôi, tuy vậy tôi vẫn thấy thầy tôi đẹp lắm, có lẽ vì tình yêu thương của tôi dành cho thầy. Nên lúc nào tôi cũng thấy thầy nhân hậu.Tuy thế, thầy tôi nghiêm lắm đấy chẳng phải là ở lớp có mấý bạn tưởng thầy hiền nên làm tới, khi thầy nghiêm sắc mặt, thì lớp tôi im lặng, cũng chỉ vì một lý do là lớp tôi quá ồn.Thầy tôi thật sự là “ người cha”, “người anh” thứ hai của chúng tôi. Ngoài những kiến thức bài giảng trên lớp, cái gì thầy tôi cũng biết, đặc biệt là thầy còn lí giải, giảng giải những bài toán mà chúng tôi khó hiểu.Thế mà thầy cũng biết, thầy nói trúng phóc ý nghĩ của chúng tôi, có đôi lúc, tôi thấy thầy thật gần gũi, có những lúc tôi cũng như các bạn rất khó nói chuyên với người khác, kể cả ba mình, nhưng tôi lại dễ dàng kể cho thầy nghe, với giọng tâm tình, thủ thỉ, thầy hướng dẫn, giảng giải thậm chí kể những câu chuyện vui để từ đó mọi vướng mắc, ấm ức trong tôi được giải tỏa một cách nhẹ nhàng.Nói về thầy giáo mà lại không kể vai trò của thầy, tài năng của thầy khi truyền thụ kiến thức thì quả là thiếu sót lớn. Thầy giáo của tôi là một giáo viên tuyệt vời, thầy dạy môn toán, chương trình toán lớp 10, toàn những bài khó và xa lạ đối với chúng tôi. Tôi thật chật vật, nhiều bài tôi chẳng hiểu gì, nhất là bài bất phương trình, phần hình học ai cũng bảo dễ học nhưng cái đầu tăm tối của tôi lại không tưởng tượng để hiểu nổi được. Nhờ thầy tôi đã học được những bài học từ những bài bất phương trình dù cho khó đến nhường nào. Cảm ơn thầy thật nhiều một “người cha”, một “người anh” đúng nghĩa của tôi ở trường. Nhờ thầy tôi không sợ môn toán này nữa, bước đầu tôi cảm thấy môn học thật hay. Tôi muốn cảm ơn thầy nhiều lắm bởi thầy không chỉ bớt thời gian để nghe tôi và các bạn nói, thầy còn quan sát chúng tôi để điều chỉnh hành vi cũng như lời nói của chúng tôi kịp thời.Tôi vẫn thường hay nghe mẹ nói với thầy : “ ở độ tuổi này: “người lớn không ra người lớn, trẻ con không ra trẻ con , ương ương dở dở, đến kì khó dạy”. Thế mà thầy giáo thân yêu của tôi không chỉ quản lí, hưỡng dẫn, dạy bảo 35 “ tiểu quỷ”. Và chỉ nghe tới đó thôi mới biết thương thầy đến nhường nào.Thầy giáo yêu quý của em, sau này lớn lên em có thể gặp nhiều thầy cô nữa nhưng mãi mãi em không thể nào quên thầy, quên “ người cha” đáng kính thứ hai của mình. Em hữa với thầy, em sẽ cố gắng để trở thành một học sinh ngoan, một công dân tốt xứng đáng với sự dạy dỗ và yêu thương của thầy.
đang được dịch, vui lòng đợi..