Hoàng hôn ngắm ánh tà dương nơi chân trời.
Bất chợ nhớ đến gương mặt chàng
Hoài niệm càng kìm nén lại càng đau thương
Khẽ luyến tiếc khoảnh khắc đẹp của đôi ta
Đêm chưa tàn chợt thấy tia sáng sao băng
11 tia sáng chậm rơi qua tầm mắt
Gió thoáng qua ánh nến đu đưa không người ngắm
Cánh hoa tung bay trong gió
Thiếp phải kìm lòng mình
Đem hảo mộng trước kia chôn dấu lại
Vẫn biết ảo tưởng cuối cùng càng thêm đau thương
Nếu vui sướng thì cũng chẳng có ai sẻ chia
Chàng đã từng là bến bờ của thiếp
Giúp thiếp vượt qua bi thương
Gió Tây tàn cố nhân xa giờ đây ái tình đày đọa
Đau khổ tuôn tràn theo dòng nhã lệ
Hoàng hôn ngắm ánh tà dương nơi chân trời.
Đem chưa tàn ngân hà lưu chuyển
Trời trong xanh, quang cảnh đẹp
Nhưng nếu không có chàng bên cạnh làm sao có thể vượt qua bầu trời xanh kia?
Ôm ấp cô đơn, thuyền thiếp trôi vào không gian
Lệ hóa thành sương phủ khắp chốn hoang vu
Giăng buồm đi xa thiếp cũng không e ngại
Nhưng làm sao vứt bỏ được ưu thương
Chỉ có chàng là thiên đường của thiếp