nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi ước gì tôi đã không viết cho bạn lá thư "missing" để tôi không phải nhận"re missing" của bạn, nó cứ như lưỡi dao cứa vào tim của tôi, nước mắt tôi cứ lặng lẽ chảy ra khi nghĩ đến những câu chữ trong thư của bạn. Tôi nhớ hết những điều mà bạn và Phương đã từng nói với tôi: bạn không đi máy bay được, bạn sợ độ cao, nỗi ám ảnh về cuộc chiến tranh ở VIỆT NAM mà bạn đã trãi qua, sức đề kháng của cơ thể của bạn yếu bởi vì di chứng của chiến tranh để lại, bạn lớn tuổi,... những khó khăn đó bây giờ đối với tôi không còn quan trọng nữa. Tôi đã cảm mến bạn bởi vì bạn là một người đàn ông trung thực, biết tôn trọng người khác, biết chia sẻ và cảm thông, và trong suy nghĩ của tôi bạn là người đàn ông có tâm hồn lành mạnh và trong sáng. Vì vậy, tôi đã quyết định tự mình sẽ tìm cách đi sang nước Mỹ và tôi đã hình dung khi đặt chân xuống sân bay Los bạn sẽ chạy đến dang rộng vòng tay của bạn, ôm tôi thật chặt và đặt lên trán tôi nụ hôn để cảm ơn tôi bởi vì tôi đã đến với bạn....Also because the thinking, the very own sobbing my heart, I don't have a bit of misrepresentation or any attempts whatsoever and I did not refrain from compressing my feelings so I had written "missing" for you.I should not write to you once again but I think if I write this letter to say warm memories in my heart the pain in me will be somewhat less. You don't have to reply to me, I'm afraid you will write me the words hurt me more then I will fail and that will make the people in my family is very hurt.
đang được dịch, vui lòng đợi..
