When we believe in the work we do, why is prejudice.***I met her in the library, when you guys with the same hand grab a book, just like in the movie emotionally or the romantic novel, but this case I encounter have many, so don't bother and work, became familiar with the reaction-type I , but still faster than me react, it has shock phắt book and go straight. Think more about things to me is not the style. Everything will have nothing to write, however.The medical school is not very narrow, but not wide enough to prevent this coast affair, the second again in the canteen when I go buy shrimp about dinner, I find it handset someone said something, the middle voice was difficult to hear, talk fast, like Spanish, Lao mixed. the last time was when a walk around the balcony party, I find a lot of green hug Ty baby shape book as long as the crush it, it almost hit me, but I escaped. Eccentric too, the story should also have nothing better to write,And he seems to also contain hate those type of familiar faces that selfless, should have arranged for us (and it's) day............ meet in a session all course students. It's not pretty astute, but lovingly, and his eyes look very gentle, can heat a lot, maybe the whispered secret belief in the soul and heart. I sing a song in the morning that day, out to say my voice, open all the doors to go into the heart of the iron lady, the girl is no exception, which is probably not yet break has spilled. Moments that, the more I understand more, people who are not powerful as outwardly they manifest."Still will remember forever eyes, she's singing, improvisation is not preaching.Rainy day contingent, has passed through on the wind to carry the same ups and downs as Wicks,Propping the lips who laughed "Don't know why I looked around and then stop on that side, and it, too, look at me, captivates, not meant to be drunk or the song. (which is probably both)My flowers at it up, and then dropped the phone, ..., where are people that oddly, dropped the map without knowing, I picked up, Chase didn't.Tối hôm đó, tôi dò tìm điạ chỉ mãi rồi hồi hộp gõ cửa phòng kí túc. tôi trả lại tín vật và nhận được lời cảm ơn rối rít, nó nhìn tôi cười hớn hở, làm quen sơ sơ và sau đó dường như chẳng biết nói gì với nhau nữa, tôi quay về, sẵn biết nó đang đọc dở mấy quyển sách dày cộm trên tay, không lẽ làm phiền.Nó có xin số phone tôi, nói để có gì thì hậu tạ.Tôi leo lên giường và dở sách ra, nhưng tâm trí vẫn không thôi nghĩ về nó, về những lần gặp trước, có thể nó rất khác so với những gì tôi tiếp xúc."Hình như cậu lúc nào rất vội vã thì phải?" tôi bấm lẹ rồi gửi vào số máy đó.Có tiếng chuông trả lời:"Cảm ơn cậu lần nữa... mình đang mải học cho kì thi mà. Cậu hát hay thật đó nha,..."Từ đó, tôi có thêm một người bạn mới, so với những người tôi đã và đang quen, cố bé này thật khác biệt, dáng người nhỏ bé, tình tính hiền hậu, mang cái nét chân chất của miền trung, đặc biệt nhất là chăm học, lúc nào cũng mang một khối lượng sách nặng gần bằng cơ thể. Đó là tôi ví von thế, vì mỗi lần gặp nhau ở giảng đường, thư viện, nhiều lúc ngồi gần nhau, tôi mới thấy hình như trong đôi mắt đó, có cả sự tập trung, đam mê lẫn những bí ẩn, thầm kín, không suồng sã, mà có thể tôi không hiểu hết được.Hôm đó, lại ở thư viện, tôi không thể tập trung vào trang sách, vì mải suy nghĩ miên man, dạo này kết quả không được tốt, tôi biết cái trường y này áp lưc kinh khủng, tôi mải chơi và rong ruổi đến nỗi thành tích rất tệ, chẳng biết làm cách nào để kéo cái kết quả này đây. lại vừa nhận được lời chia tay từ cô bạn gái, mọi thứ rủ nhau đến cùng lúc quá, tôi chưa chuẩn bị đủ tâm lý đón nhận. Thật ra tôi là người khá lạc quan, nên không mấy khi tôi tự nói với bản thân những từ như thất bại, bỏ cuộc, trượt dốc, nhưng bây giờ thì tệ thật, tôi như thằng say rượu cầm vô lăng và đâm sầm vào bụi cây. Trong phút chốc, tôi thấy cuộc sống vô nghĩa, có lẽ đời tôi cũng vô nghĩa, chẳng như cây đàn kia có thể gõ lên những gì sâu thẳm, thầm kín nhất.Chán nản tôi ra ban công, dựa lưng vào tường và gõ nhạc và hát, bản nhạc cũ " If you are not the one" - nơi này thật vắng vẻ, và yên tĩnh, tạm quên tất cả đi, tôi mượn những âm trầm bổng để đưa hồn tôi lên cao. Tiếng nhạc mang nàng công chúa đến bên tôi, một lãng tử cô đơn, nó ngồi xuống, chăm chú lắng nghe giai điệu, ánh mắt mơ màng. Chẳng bao giờ, chúng tôi nói quá nhiều, nhưng bên nó tôi bình yên lạ, thanh thản vì với tôi, nó không có vẻ giả tạo, không có vẻ có nhiều toan tính, ngoài việc nhẩm thuộc những con chữ, thuật ngữ khó hiểu.Lần này nó cất tiếng trước:
"Cậu đang không biết đi về đâu phải không? Như thế dù cậu có đi về đâu cũng thế cả thôi, dù chậm rãi hay vội vã."
Mọt sách nói được câu hay quá, nhưng nghe giống hệt như trong truyện: Alice lạc vào xứ xở thần tiên ấy.
Chẳng hiểu sao, tôi nghĩ được nhiều như thế, nhưng đáp lại trong phút chốc bằng một câu chẳng hề liên quan:
"Vậy sao, vội vã như cậu mà còn quan tâm đến
đang được dịch, vui lòng đợi..