Hẳn đứa trẻ nào cũng mong có được một món đồ chơi đẹp đến thế. Nhưng với cô bé Abilene Tulane – chủ của Edward Tulane, thì chú thỏ này không chỉ là món đồ chơi đắt tiền mà người bà yêu quý tặng cho cô. Cô bé thay đồ cho Edward mỗi sáng trước khi đi học, lên dây cót và thủ thỉ những lời dặn dò thân mật. rồi cô để chú thỏ lên ghế và đặt trước cửa sổ nhìn ra con đường dẫn tới nhà Tulane. Thậm chí Edward còn được cô chủ cho ngồi cùng bàn ăn, đặt vào giường như một đứa em nhỏ. Thời gian cứ thế trôi qua thật êm đẹp và Edward chỉ biết tự hào về mình mà thôi. ĐÓ LÀ MỘT CHÚ THỎ SỨ DIỆN MẠO LỘNG LẪY NHỮNG KIÊU CĂNG VÀ KHÔNG BIẾT THẾ NÀO LÀ TÌNH YÊU.Cho đến một ngày... Bước ngoặt của câu chuyện về chú thỏ sứ diễn ra thật bất ngờ. Hai đứa bé trai và một cú quăng xuống biển, thế là chú thỏ rời xa cô chủ nhỏ và ở một thời gian dài dưới đáy biển. Tại đây chú ta bắt đầu suy nghĩ về những điều mình đã thấy, đã nghe trước đây. Số phận có lẽ không muốn Edward bị chôn vùi mãi mãi nơi biển sâu nên đã cho chú một cơ hội quay trở lại mặt đất. Một bác đánh cá đã tìm thấy chú. Edward biến thành cô nhỏ Susanna. Nhưng chuyến phiêu lưu chưa dừng tại đây. Edward còn làm bạn với một người lang thang tên Bull và con chó Lucy, trở thành một người bạn nhỏ của cô bé Sarah Ruth ốm yếu. Sau khi Sarah chết, chú thỏ là bạn đồng hành cùng người anh Bryce dong duổi trên con đường tha hương và dừng chân tại một cửa hàng búp bê cổ kính… Cuộc phiêu lưu đã làm chú thỏ thay đổi nhiều lắm. Nó đem lại cho Edward trái tim con người. Khi sống với vợ chồng người đánh cá, Edward lần đầu tiên cảm thấy cuộc sống rất ngọt ngào. Những câu chuyện bà Nellie kể “xuyên vào trái tim chú như những điều quan trọng nhất trên đời và chú lắng nghe như thể cuộc đời chú phụ thuộc vào những lời bà nói”. Khi sống với người đàn ông lang thang Bull, Edward có thể cảm nhận được những âm thanh sâu lắng, u sầu trong các bài ca của anh. Cũng là lần đầu tiên, thỏ sứ biết gọi tên những người từng yêu thương chú. Sự thay đổi của Edward không diễn ra đột ngột mà từng chút một. Mỗi lần sống trong một hoàn cảnh khác, Edward lại nhận ra được những cảm xúc mới mẻ mà trước đây chú chưa có. Từ chỗ biết lắng nghe một cách chăm chú tâm sự của người khác đến chỗ biết đồng cảm với tâm sự của họ. Đặc biệt trong thời gian sống với anh em Bryce, Sarah, Edward còn nảy sinh mong ước – điều mà trước đây chưa hề có. Mong ước đó là dành cho cô bé bệnh tật. Chú ước được bay lên cao và đưa cô bé đến một nơi không khí trong lành để cô bé hít thở dễ dàng mà không bị ho. Những lúc cô bé ho, “từ đáy sâu tâm khảm” Edward cũng lo lắng cho cô. Càng về sau, Edward càng biết nói “yêu” với người xung quanh, dẫu tiếng yêu ấy không thể bật lên thành lời. Trái tim một chú thỏ sứ cũng xuất hiện cái cảm giác gọi là tan vỡ và đau khổ. Điều kì diệu đã xảy ra. Và cuối cùng, như bao câu chuyện khác, chuyến phiêu lưu của Edward Tulane cũng có điểm dừng. Thượng đế đã cho chú thỏ sứ một kết cục xứng đáng. Phải chăng chuyến phiêu lưu của Edward không chỉ là vượt qua vài thử thách cuộc sống mà còn là hành trình tìm đến cảm xúc con người? Chính Edward, qua những trải nghiệm thực tế, đã sống và đón nhận tình thương yêu của mọi người rồi đáp trả họ bằng chính tình yêu thương của mình. Được yêu thương đã là một sự may mắn và hạnh phúc nhưng biết yêu thương còn may mắn và hạnh phúc hơn.Và có một điều tuyệt vời mà DiCamillo đã gửi vào cuối truyện là niềm tin vào sự nhiệm màu của tình yêu. CHÚ THỎ SỨ ĐÃ TÌM ĐƯỢC ĐƯỜNG VỀ NHÀ.
đang được dịch, vui lòng đợi..