Đêm... ngồi một mình nghĩ vẩn vơ... những chặng đường đã đi qua... những khó khăn đã gặp phải... vấp ngã... đứng dậy... vấp ngã... đứng dậy... vấp ngã... đứng dậy, không dài, không ngắn, không ít...không nhiều, tất cả : cũng chỉ đủ để tôn tạo thêm cho cái tâm hồm mang đầy những vết thương tưởng chừng như không bao giờ lành này để rồi nó lại mạnh dạn bước tiếp từng bước tưỡng chừng như đã yên trên con đường phẳng , nhưng không đó là con đường đầy gai, sỏi đá, hố lầy... vực thẳm...Đã từ lâu... những nụ cười bỗng trở nên giả tạo và khó khăn hơn rất nhiều! Nhưng rốt cuộc lại thì thử hỏi nếu không có những nụ cười giả tạo đó, bản thân ta và những người xung quanh sẽ như thế nào? Một chút đắng, cay, ngọt, bùi của cuộc đời có lẽ cũng được bắt nguồn từ đây ! Chẳng có ai tốt đẹp 100% mà cũng chẳng có ai xấu hết 100% thôi thì cứ thực thực hư hư, lúc giả lúc thật, tùy cơ ứng biến để mà tồn tại giữa cái đống bầy nhầy xung quanh ta vậy .Phải chi ngày đó ở Paris thì sẽ không có tâm trạng như bây giờ
đang được dịch, vui lòng đợi..