Trước khi chứng kiến sự ra đi của Lucie, ngỡ như tác giả đang bên cạnh cô và luôn làm những điều lãng mạn chứng minh tình yêu chân thật đó. Chúng ta có cảm giác tác giả luôn chủ động trong mọi hành động mà Lucie, nỗi buồn của cô như muốn truyền sang tác giả làm tất cả hành động ấy chan chứa nỗi buồn, luyến tiếc không muốn xa rời. Để thông qua 2 nhân vật trong vở kịch, opera và cũng là nạn nhân trong tình yêu của mình. Nhân vật Desdemosa trong vở kịch Othello của Shakespear, bị chết oan vì nghi ngờ ngoại tình với người khác và phản bội chồng, thì Lucie cũng mang cảm xúc ấy giống như Desdemosa, không được nói ra cảm xúc của mình mà ôm theo sự đau khổ mà sống, đó mới là điều đau buồn nhất. Còn một nhân vật khác cũng được nhắc đến trong bài thơ ở đoạn cuối đó là Margeurite, xuất phát trong chuyện dân gian đức Faust & Margeurite, nhân vật Faust yêu và có con với Margeurite nhưng do lỡ tay giết chết anh trai của Margeurite rồi cuối cùng bỏ trốn và bỏ lại cô. Cảm xúc của Lucie và Margeurite được hoà hợp khi cả hai đều đau khổ một mình, không được bên cạnh người mình yêu mà trước đó tất cả những điều hạnh phúc đều được nắm giữ trong tay, nhận định rằng sẽ là mãi mãi mà cuối cùng chỉ là đơn côi. Cho đến khi 2 tháng sau, Lucie ra đi và trở về với chúa trong cái nôi của cô nhưng tác giả lại dùng thể bị động với động từ (?) và (?) làm cho người đọc cảm giác như cô vẫn còn lưu luyến ở lại, ở lại tình yêu của mình, bên cạnh tác giả (?) giống như thế tác giả như quên sự thật đau buồn đó cũng chỉ mong người mình yêu bên cạnh mình, chỉ xem cái chết của cô như một cơn ngất xỉu tạm thời rồi sau đó tỉnh lại, theo nghĩa mở rộng sâu xa (?) muốn người đọc cảm thông cho số phận của Lucie, cho cái chết của cô.
đang được dịch, vui lòng đợi..
