tôi lớn lên trong vòng tay yêu thương nâng đỡ của mẹ. mẹ là người lo từng bữa ăn, giấc ngủ cho tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên lúc mẹ chăm sóc tôi vào những ngày tôi bị ốm.Hôm đó, tôi đi học về bị ướt mưa, nửa đêm cơn sốt ập đến. Thân tôi nóng ran mà tay, chân thì lạnh cóng, cái lạnh như từ xương tỏa ra khiến tôi run lập cập. Tôi nói trong cơn mê:- Mẹ ơi, con lạnh!Mẹ vội đắp chăn cho tôi, ôm tôi dỗ dành, an ủi. Mẹ đặt tôi nằm ngay ngắn trên giường, sau đó lấy thuốc cho tôi uống, tôi uống hết thuốc rồi cố nhắm mắt, nhưng đầu cứ căng lên, khó chịu vô cùng. Mẹ ngâm chiếc khăn vào nước, đắp lên trán cho tôi, nhẹ nhàng xoa dầu nóng vào trán, vào ngực và cả hai chân, tay.Lúc đó tôi thương mẹ nhiều lắm. Ngày thứ ba, những cơn sốt thưa dần, tôi thấy dễ chịu hơn. Mẹ vẫn ngồi đấy, trên cái ghế dựa kê sát thành giường. Dường như mấy ngày qua mẹ không rời tôi nửa bước. Tôi nhìn mẹ thiếp đi trong giấc ngủ, trông mẹ mệt mỏi phờ phạc vì thiếu ngủ. Mẹ gầy đi thật nhanh, bàn tay mẹ vẫn nắm lấy tay tôi - Mẹ tỉnh dậy, thấy tôi đã tỉnh và nụ cười mẹ nở trên môi… rồi lời nói dịu dàng, ấm áp của mẹ lại đưa tôi vào giấc ngủ.Trong tôi, mẹ đẹp lắm ! Dịu dàng lắm. Tôi hạnh phúc vì có mẹ trong đời, có lẽ tôi là người may mắn nhất. Cuối cùng tôi muốn nói với mẹ rằng: " cảm ơn mẹ vì đã đến bên con
đang được dịch, vui lòng đợi..